mùa bấc biển



MÙA
BẤC BIỂN


bìa trước tâp thơ
.











 
 
 
 
 
THAY TỰA

Người đi đãi cát tìm vàng
Ta còn mê mải về ngàn rong chơi
Qua con suối vắng tìm lời
Gieo câu lục bát vào nơi lặng thầm

Chợt nghe bấc lạnh căm căm
Giật mình tóc đã hoa râm lâu rồi

Lagi, 1973
CÁT SỸ

.



.

.

THAY TỰA

 

Người đi đãi cát tìm vàng.
Ta còn mê mải về ngàn rong chơi.
Qua con suối vắng tìm lời,
Gieo câu lục bát vào nơi lặng thầm.

Chợt nghe bấc lạnh căm căm.
Giật mình tóc đã hoa râm lâu rồi.

Hà Tiên,1970
CÁT SỸ
.

..

.

 

MÙA BẤC

La Gi mùa bấc biển sang.
Nghe heo hút gió mang mang bãi bờ.
Trăng về chất ngất câu thơ.
Đêm yên ả để bâng quơ tiếng cười.

Sóng xa như dạt mây trời.
Về phương nhớ của một thời mộng mơ.
Khuya mông lung, khuya mơ hồ.
Đò ai ngủ lạnh một bờ sông xanh.

La Gi,1969

 

BẤC THỔI

Hà Tiên như bến bờ kỷ niệm.
Sóng vô cùng vỗ suốt đêm thâu.
Lời ai hát từng mùa bấc thổi.
Cồn đá buồn lau trắng bãi dâu.

Những dòng kênh qua đồng châu thổ.
Dặm đường dài lòng ta ngổn ngang.
Đâu có biết ra đi xa hút.
Để từng chiều úa cỏ quan san.

Hà Tiên, 1970

GIÓ NỒM.

Gió Nồm thổi áng mây đen.
Mịt mù u ám cài then khung trời.
Sấm rền sét đánh đôi nơi.
Bảo bùng từ chốn xa khơi tạt vào.

Đường cây mái phố gió gào.
Nhạt mờ cái bụi, rạt rào mưa tuông.
Âm mưa gõ lạnh phố buồn.
Đèn vàng hiu hắt đêm buông lặng thầm.

Mưa trên mái ngói lâm râm.
Ngoài hiên từng nốt nhạc trầm nhẹ rơi.
Hoa quì trong tối không lời.
Chỉ còn thơm thảo hương trời vấn vương.

Lưa thưa mưa chạm chân tường.
Giọt âm tí tách theo đường rêu đêm.
Vi vu gió thoảng ngang thềm,
Ru đưa hoa cỏ êm đêm vào khuya.

Mây mưa như thể chia lìa.
Đôi đàng gió thổi, đầm đìa sương rơi.
Áng mây bay ngút về trời.
Hạt mưa ghé tạm đường đời trần gian.

 

GIÓ BẤC

Ào ào gió Bấc lạnh buồn
thổi qua động cát ruộng vườn núi sông.

Mây đen gió lộng tầng không
đổ mưa bạt nước mênh mông trời chiều.
Đầm hồ vụng biển đìu hiu.
Cỏ cây nằm rạp tiêu điều bến sông.

Sấm rền ầm ĩ bảo giông.
Nương rau ruộng lúa tịnh không bóng người.
Thôn nghèo vắng lặng tiếng cười.
Mái tôn xiu vẹo, hoa tươi dập vùi.

Nông phu ngư phủ ngược xuôi,
Âm thầm ứa lệ ngậm ngùi dưới mưa.
Tang thương đất cũ quê xưa.
Người đi kẻ đến đón đưa ngại ngùng.

Chim bay biền biệt mông lung.
Rừng xanh ngã đổ chập chùng gió sương.
Nai tơ ngơ ngác dặm trường.
Thú hoang hút máu gậm xương đồng loài.

Dưới làn gió Bấc thổi dai.
Buồn đau dân dã, u hoài non sông.

.


tranh Willem Haenraets
nguồn internet

 

CỐ LÍ

Mây trắng ngang đỉnh núi
chiếc khăn màu chia ly
bay về chân trời tím.

Dòng sông ôm hoài niệm
trong hồn chiều cô đơn
của một người lữ thứ.

Nơi này chiều cổ xứ
gửi nhớ về quê xa
nỗi niềm màu tóc trắng

Đỉnh núi chân trời vắng
mây trôi vào vô cùng
mênh mang hồn cố lí.

        Hà Tiên,1972

 

DƯỚI ÁNG MÂY HÀNG.

Chân trời mây nước một bờ.
Mây lên từ nước lững lờ tầng cao.
Áng mây cùng ánh trăng sao.
Soi trên mặt nước trôi vào trần gian.

Trầm luân trong cõi Thiên Đàng.
Lang thang một áng Mây Hàng thầm trôi.
Tuần hoàn sao sáng đổi ngôi.
Sông Ngân in bóng sao rơi bạt ngàn.

Chiếc cầu Ô Thước bắt ngang.
Ngưu Lang Chức Nữ hẹn sang bến chờ.
Dâu hay trong cõi mộng mơ,
Mây đen vần vũ bất ngờ trôi mau.

Mịt mờ che khuất trăng sao.
Đường trần bến mộng một màu tối tăm.
Mưa rơi nước lũ sóng ngầm.
Xóa tan hình bóng trăng rằm ánh mây.

Đất trời vạn hữu vần xoay.
Mây đen mây trắng nhuận thay mây hồng.
Nước mưa ngọt mặn đổi dòng.
Trôi từ gành thác vào lòng đại dương.

Mây mang hơi nước mù sương
Thành mưa rơi xuống muôn phương Địa Đàng.
Như nhiên dưới áng Mây Hàng
Giọt mùa hơi nước Thiên Đàng nhẹ buông.

 

GIỌT LỆ MÂY HÀNG

Ngoài hiên rơi giọt sương khuya.
Lạnh buồn như thể bên kia nỗi niềm.
Rêu hoang cát bụi lặng im.
Đâu hay mưa móc trong tim đất trời.

Mây Hàng lờ lững chơi vơi.
Xót xa rừng núi cõi đời hanh hao.
Buông rơi nước mắt nghẹn ngào.
Như mưa phơ phất rì rào lưa thưa.

Như sương đôi giọt âm thừa.
Liu riu trên mái đình xưa mơ màng.
Sương hay giọt lệ dịu dàng.
Vương mang từ áng Mây Hàng trời xa.

Khuya lơ mờ nhạt thềm hoa.
Tịnh yên thoáng bóng mù pha hương trầm.

 

BẾN CŨ VẮNG NGƯỜI

Ngày qua xóm mạc làng quê.
Ruộng vườn bến đỗ bờ đê bãi lầy.

Vẳng xa tu hú gọi bầy.
Đàn cò vổ cánh nhẹ bay ngang trời.
Lời ca vọng cổ chơi vơi.
Lam thôn câu hát ru dời yên nhiên..

Sông xưa chia cách đôi miền.
Mênh mông lũ ngập, đò thuyền ngại qua.
Bên kia sương khói mù pha.
Bên này nước nổi phù sa lắng trầm.

Xuồng con neo dưới bóng râm
Thầm chờ người cũ xa xăm chưa về.
Bèo trôi liễu rũ lê thê.
Cỏ hoang hoa dại tư bề rã riêng.

Đồng Tháp, 1970

 

XUÂN THA PHƯƠNG

Những đàn chim én đã bay xa.
Vài hạt mai non chuyển sắc ngà.
Sân gạch khách về chân lạ lẫm.
Thềm hoang nhà vắng dấu hài hoa.
Mùa đi lưu lạc đâu người cũ.
Xuân đến tha phương nhớ mẹ già.
Cảnh giới vô thường luôn biến dịch.
Chân trời giả tạm một mình ta.

 

CHIM CHIỀU
và LỮ KHÁCH

 

Chiều hoang đổ bóng chim về tổ,
Lữ khách tìm nơi nghỉ lại đêm.
Núi thẳm rừng xa đôi cánh mỏi,
Thân đơn chốn lạ bước chân mềm.
Đường bay vạn dặm phiêu linh mãi,
Đất trọ không người tĩnh mịch thêm.
Hư ảo chân trời mây viễn xứ,
Mùa trôi xa lắc mộng êm đềm.

 

XUÂN XA NHÀ

Một mình trên núi vắng
dưới xa sóng bạc đầu
gió đùa bông cúc dại
hương chẳng ở lại lâu.

Bao xuân rồi xa xứ
ngàn dâu xanh Thuận Yên
thùy dương xanh biển Ngãnh
ngàn xanh chia đôi miền.

Ta nhớ hoài dáng mẹ
gầy guộc chiều bên nương
tóc trắng bù trong gió
còn ta giờ tha phương.

         Hà Tiên, 1972

 

 

MÂY TRẮNG

Trời xa xanh mây trắng
trôi mãi vào vô cùng
Một thoáng hương mùa cũ
đã chìm vào thinh không

Muôn đời mây lơ lửng
thời gian mải miết trôi
tóc mẹ ngày thêm trắng
bước mỏi về xa xôi

ước gì như mây trắng
thênh thang trên trời cao
bay mãi vào hư vắng
chẳng mang theo niềm sầu.

               Hà Tiên,72

 

DÁNG MẸ

Xa xôi nhớ mãi làng quê cũ
sóng biển đong đưa bấc hiu hiu.
Mẹ ngồi tóc trắng như mây trắng
nửa dáng lưng cong xuống bóng chiều.

Hà Tiên, 1970

 

MƯA PHUONG NGƯỜI

Rồi mai em về thăm quê hương,
biết đâu riêng tôi còn tha phương,
cánh mây trôi nổi theo chiều vắng,
vào không gian bao la phong sương.

Mưa đêm rơi đầy nơi chân trời,
biết đâu thuyền neo khuya bên đời,
lối cỏ hoa mờ trong khói sóng,
lửa chài thấp thoáng bờ xa khơi.

Mưa rơi hiên ngoài vẫn mưa rơi,
mưa sao mưa mãi một phương người.
biết đâu lòng tôi nơi quạnh vắng,
xót một loài hoa trong mưa phai.

Đêm nay mưa hoài, mưa chập chùng,
thương mẹ già nua phố bên sông,
tôi mơ bép lửa chân trời cũ
phương nọ phương này trời mênh mông.

.

tranh của vua Hàm Nghi

 

XA XỨ

Xa xứ nhiều đêm nhớ bạn bè
mình ta cốc rượu sầu lê thê
mưa dầm sông vắng đôi bờ lạnh
Xóm cũ đường quê ai đợi về.

Bởi phố quen xưa đã xa vời
những ngườì bạn cũ đi muôn nơi
ta thèm một lúc bên quán vắng
cùng ai lặng nhìn mưa đêm rơi..

 

ĐI DẠY
ở HÁ TIÊN

Ra trường, tôi chuyển đến Hà Tiên.
Cuối trời đất nước biệt một miền.
Kiên Lương Rạch Giá, vùng oanh kích.
Lênh đênh kênh rạch một đêm thuyền.

Hai chiếc va li một cây đàn,
Đôi ba quyển sách làm hành trang.
La Gi quê mẹ xa ngàn dặm.
Châu thổ sông dài trời mênh mang.

Đất nước chiến tranh lắm đoạn trường.
Tôi vì cơm áo lại tha phương.
Những mong gửi gắm lòng thương nước
vào đàn em nhỏ của quê hương.

Cứ ngỡ tôi như một đồ già,
bụi đường mưa gió tóc sương pha,
bút nghiên khăn gói dăm ba chữ,
về ngồi dạy trẻ miệt vườn xa.

      Hà Tiên,1970

 

 

ĐẾN
TRUNG HỌC HÀ TIÊN.

Con đường Tô Châu rợp bóng dương.
Bờ dậu cây xanh lẫn quỳnh hương,
Đàn chim se sẻ trên mái ngói,
như đưa tôi đến một sân trường.

Cổng vào dưới tán cây phượng già.
Cuối hạ còn vương đôi đóa hoa,
đong đưa cuối nhành lá non biếc.
Làm nhớ trường xưa nơi quê nhà.

Quanh sân huệ trắng từng khóm dài,
như lặng yên nghe tiếng giảng bài
tiếng rơi bụi phấn bên bảng viết.
lời văn âm lạc ra hiên ngoài.

Thư sinh áo trắng chăm học hành.
Nghiêng trên sách vở mái đầu xanh.
Ghi nhớ bao điều được giảng dạy.
Lặng tĩnh trầm tư về mộng lành.

Trung học Hà Tiên, tôi đến đây,
trong tình thân thiện của cô thầy,
với dòng văn chương Chiêu Anh Các
Hà Tiên Thập Cảnh thơ mộng này.

Hà Tiên, 1970

 

 

ĐÊM HOẢ CHÂU

Là kỷ niệm xóm làng yêu dấu.
Gót giày mang theo nỗi nhớ mong.
Quê ngoại khuất chìm trong khói lửa.
Nước mắt nào xuôi ngược trong lòng.

Là viễn xứ đi hoài đi mãi.
Lá vàng bay làm nhớ mùa thu.
Ngày chia cắt những vành tang vội.
Ta âm thầm bao nỗi xót xa.

Là khoảng mắt tháng giêng vời vợi.
Trời một phương mơ nắng ngàn phương.
Giữa tăm tối đồng không mông quạnh.
Lửa hoả châu đốt cháy đêm trường.

Cần Thơ,1967

 

 

MỘT ĐÊM BA TRI

Mây đen che kín trời cao.
Hồn ta thôi đã lắm đau thương rồi.
Xa dần tiếng hát thôi nôi.
Từng mùa phai lứa tuổi đời thơ ngây.

Chợ phiên trót cuộc buôn này.
Giữa đời còn mất lưu đày tử sinh.
Mắt thơ ngợp nước mắt nhìn.
Quê hương với nỗi lòng mình cô liêu.

Trời khuya bến trúc liêu xiêu.
Hồn xưa còn vọng trăm chiều non sông.
Nghĩa quân vì nước trận vong.
Lời thơ Đồ Chiểu lắng trong cõi người.

Ba Tri,1967

 

ĐÊM THỨC HÀ TIÊN

Góc trời đêm lạnh Hà Tiên.
Gió bờ dương liễu Thuận Yên ru sầu.
Sóng vùi cát bãi đêm thâu.
Vết chân chim đã nát nhầu bóng ai.

Nằm nghe sông núi thở dài.
Nghe ta giữa thế kỷ hai mươi buồn.
Hồ Đông in bóng trăng suông.
Một dòng sông cũ nhớ nguồn xa xôi.

Đảo hoang cây cỏ bồi hồi.
Áo xưa bụi phủ một thời đau thương.
Mãi lo mãi khổ đôi đường.
Trên quê hương lại tha phương mịt mù.

Nửa đời già cỗi tiếp thu.
Lửa nhân sinh đốt khói rù khe tim.
Tô Châu phố ngủ im lìm.
Ta ôm nỗi xót xa tìm vào quên.

Hà  Tiên, 1970.

 

ĐÊM ĐỒNG BẰNG

Sương đêm xuống lạnh mơ hồ.
Cánh đồng yên ngủ bên bờ sông xa.
Lời người, một thoáng mưa qua.
Chìm trong từng hạt phù sa lắng buồn

 

BÊN SÔNG VÀM CỎ

Dòng sông Vàm Cỏ lửng lờ.
Ta người phiêu bạt bến bờ mênh mông.
Đến đây dấu kín hận lòng.
Một phương máu lửa, một dòng thơ đau.

Thôi nguồn sông với đồng bào.
Quê hương tháng bảy mưa mau cuối trời.

 

CHIỀU TÔ CHÂU

Dừng chân phố thị bên cầu.
Bờ cây bến đá quánh màu gió sương.
Ô đèn thắp bóng con đường.
Mấy ngôi nhà cổ, mấy tường rêu phong.

Dừng chân phố thị bên sông.
Lửa thuyền đêm lạnh giữa mông mênh mùa.
Tiếng người khuất dưới lau thưa.
Ngờ như lời cổ thi vừa bay qua.

 

PHƯỢNG VĨ

Hè về lại nhớ mái trường.
Nhớ hoa phượng đỏ để hương cho đời.

Từ hành lang giọt nắng rơi.
Nhớ đàn em rạng rỡ cười hồn nhiên.
Trán thơ ngây, mắt dịu hiền.
Những trang sách mở nghiêng nghiêng mái đầu.

Nhớ dòng phấn kể xưa sau.
Chuyện cha ông,chuyện tình sâu nghĩa nồng.
Như trời cao như dòng sông.
Nhớ người dựng nước Lạc Hồng xưa nay.
Một cánh chim, một ánh ngày.
Muôn dân cùng một lòng xây dựng đời.

Mùa về quê Mẹ xa xôi.
Nhớ sao cây phượng cuối trời nở hoa.

Hà Tiên, 1971

 

BA LÁ
trên ĐÔNG HỒ

Cùng nhóm Ba Lá thả thuyền trôi.
Đàn bầu đệm ru nhịp chèo bơi.
Lam thôn dạ cổ lời sông nước.
Âm điệu du dương buồn chơi vơi.

Thuyền vào rừng đước, theo con kênh.
Cùng hoa cỏ dại trôi bồng bềnh.
Hồn nhiên gió chuyển mùa nước nổi.
Với bao cánh bèo dạt lênh đênh.

”Lá rơi đắp mộ một cuộc tình”.
Lời hát ru theo hương phiêu linh.
Giã từ rong rêu bến bờ cũ.
Khi lá nương thân đám lục bình.

Đông Hồ mù sương pha lê thê.
Cỏ hoang lang thang khắp bốn bề.
Ba Lá dừng bên rễ chân đước.
Nước ru nhịp gõ vào bến mê.

Hà Tiên,1972

 

TIẾNG TIÊU XA

Dưới trăng huyền ảo hồ Đông.
Con thuyền ba lá bềnh bồng rong chơi.

Tiếng tiêu văng vẳng xa vời.
Gió ru thanh điệu không lời lam thôn.
Âm buồn gõ cửa tâm hồn.
Như nhung nhớ buổi hoàng hôn xa người.

Hoa đời đâu mãi xinh tươi.
Niềm vui còn lại nụ cười héo hon.
Mưa rơi nước chảy đá mòn.
Nhưng tình nghĩa cũ sắt son một đời.

Bao mùa lưu lạc chơi vơi.
Tiếng tiêu buồn bã bời bời âm xưa.

Hà Tiên, 1970

.

tranh của Trần Gia Trung
mùa bấc biển.24

 

NHỚ

Có một đồi dương xanh
nằm bên bờ biển nắng
có một người lặng thinh
và phong lan nở trắng

Có phải vì mưa nắng
người xưa đã xa xôi
đâu phải đời buồn vui
tóc ta nhiều sợi trắng

Em, một mùa biển lặng
ru đời vào mênh mông
một con đường vắng không
đưa ta về cõi nhớ

Hà Tiên, 1970

 

 

CHIỀU NHỚ QUÊ

Chiều xuân mây trắng về xa
cuối chân trời ấy quê nhà chiều xưa
nhớ chiều nao chuyến đò đưa
chở chiều qua bến sông mưa đợi chiều.
Mây chiều hay tóc người yêu
Lòng ta phố cổ chín chiều vì đâu?

Hà Tiên,mồng ba 1973

 

 

NHỚ MỘT CON ĐÒ

Đâu rồi một chuyến đò ngang
để người phố chợ qua làng thăm nhau
tiếng chuông rơi phía đồng sâu
mơ hồ như giọt đàn bầu ai xưa.

Quán lều bến vắng khuya mưa
ngỡ ngàng ta tưởng như chưa hề về
hay đò lạc bến sông mê
để dòng lũ cuốn trôi về biển khơi.

Đò ơi !
Tiếng vọng không lời.

 

 

NHỚ LA GI

Bồng bềnh mây qua đảo nhỏ
tháng giếng nước biếc chân trời
cánh chim mờ vào xa khuất
để ta đứng giữa chiều rơi

La gi xa ngàn dặm lí
cuối nơi mây trắng bay về
ngút mắt ngóng tìm làng cũ
chìm trong khói sóng chiều quê.

La Gi trong ngàn nỗi nhớ
hiu hiu gió bấc se lòng
tình quê lắng nhiều đêm thức
đò chiều nhớ một dòng sông

Bao chiều chưa về biển cũ
Hà Tiên những lúc mưa qua
rì rào bên Hồ Đông lặng
tuởng đêm sóng vỗ quê nhà.

Bao chiều điếng lòng vì nhớ
chìm trong tít tắp ngàn dâu
chìm trong một vùng biêng biếc
nghe như biển cũng buồn rầu.

Hà tiên , 1970

 

 

NHỚ QUÊ XA

Sương mù phủ đỉnh non cao
rừng thông xanh đã xanh bao mùa rồi
đồng xa nhớ hạt mưa rơi
con thuyến yên nhớ biển khơi trăng đầy

Dòng sông trôi nhớ bóng cây
xa xôi thương dáng Mẹ gầy bên nương
một mình nơi phố mù sương
nghe thông reo nhớ liễu dương quê nhà

Đà Lạt,1968

 

 

 

NHỚ HÀ TIÊN

Hà Tiên xa, một bờ kỷ niệm.
Sóng vô cùng vỗ suốt đêm thâu.
Lời ai hát từng mùa bất thổi.
Cồn đá buồn lau trắng bãi dâu.

Những dòng kênh qua đồng châu thổ.
Dặm đường dài lòng ta ngổn ngang.
Đâu có biết ra đi xa hút.
Để từng chiều úa cỏ quan san.

Tam Tân, 1973

tranh của Tokar Natalya
mùa bấc biển.32

 

 

ĐÔI LÚC

Đường đời xa lắc
có khi gặp nhau
nhìn sâu vào mắt
hoàng hôn qua mau .

Đời như cơn mộng
bất ngờ chia tay
chân trời lóng ngóng
dài thêm tháng ngày.

            Vũng Tàu 69

 

TIẾNG VE

Chợt thức theo tiếng gà xóm vắng
Mảnh trăng gầy rụng xuống sau non
Con ve muộn ru mùa hạ cũ
Nghe thật buồn chẳng lúc nào hơn

 

MƯA

mưa. vẫn mưa mãi mà
liễu bờ xưa thướt tha
mưa ướt bờ vai nhỏ
mưa giăng mờ bóng hoa

mưa rơi nghiêng chiều tà
mưa theo mùa đi qua
mưa lạnh miền đất cũ
mưa nhạt nhoà phố xa

mưa từ xa lênh lênh
kỷ niệm nào mông mênh
mưa rơi từ nỗi nhớ
mưa tạt vào cõi quên

mưa. vẫn mưa mãi mà
mưa ru tình đậm đà
mưa thêm người héo hắt
vui buồn đâu riêng ta.

           Hà Tiên,73

 

TIẾNG BIỂN

Đêm nằm nghe tiếng biển
như ngày nào cô đơn
một dòng sông xa lắc
chảy mãi vào nỗi buồn

Sóng vỗ bờ thuỳ dương
mơ hồ trong hơi sương
như tình sầu lãng đãng
một đời ta tơ vương

Bên em miền biển cũ
nghe bấc lạnh sang mùa
một khúc trầm sonate
ru ta vào xa xưa

Lagi,1973

 

BIỂN CHIỀU

Tình em ngày xưa ấy
để lại khung trời chiều
với nắng hoàng hôn biển
và những đêm buồn hiu

Ta về miền biển cũ
nhặt chút nắng vàng rơi
nhớ tóc chiêu lộng gió
và trắng mây cuối trời

 

NGHE ĐÀN

đêm trôi ngoài hiên vắng
giọt mưa thu vương vương
tay gầy trên phím cũ
mắt ai nhiều giọt sương

khúc nhạc chìm vào tối
âm vang buồn không lời
ta ngồi nơi góc phố
nghe mưa nghìn trùng rơi

 

TIẾNG GUỐC

Chân mây vắng thuyền câu thắp lửa
Biển và bờ dương liễu vào đêm
Con đò nhỏ qua sông khuất bóng
Cuối nẽo về lắng một dòng êm.

Nơi đường cũ ai khua tiếng guốc
Làm bàng hoàng kỷ niệm nào xưa
Cánh cửa mở nhìn ra phố vắng
Ta gặp ta ngồi suốt đêm mưa

 

CHIỀU MƯA NGHE VỌNG CỔ

Trời mưa lũ nghe đầy ẩm đục
bóng cây mờ giữa nơi tịnh yên
vùng kinh xa tháng ngày lặng lẽ
thuyền nhịp chèo trong bóng mưa nghiêng

Những mụn lá giấc chiều rơi rụng
mưa nhạt nhoà từ cõi hư vô
con sóng vỗ bập bềnh chân đước
nơi bờ xa nghe thật mơ hồ.

Lời ai hát một thời thơ ấu
nghe ru dài theo hạt mưa bay
lời ai hát một mùa thu trước
nghe buồn hơn lời của một ngày.

Chiều qua đây buổi chiều mưa mãi
lắng nghe bài vọng cổ lênh đênh
chiều qua đây buổi chiều lành lạnh
có một lời ngừơi đã bỏ quên.

 

 
 

TIẾNG SÁO

 

Thôi những ngày đó nhớ chi em.
Những ngày đau khổ với ưu phiền.
Hãy quên như cánh bèo trên nước
về cuối sông trôi sóng triền miên.

Vì những ngày đó đã đi qua
Những ngày lo sợ nỗi chia xa.
Tóc em bay rối trong chiều tối,
Cùng hẹn nhau sang một chuyến phà.

Vì những ngày đó trở nên xưa.
Nắng mưa dầu dãi biết bao mùa.
Thương nhau nhung nhớ đâu dám nhớ.
Non nước quê nhà ai đuổi xua.

Hãy để ngày đó theo khói mây.
Đâu còn xa xót với thở dài.
Em về làm chủ ngôi nhà mới.
Tiếng mẹ ru con, tiếng sáo bay.

tranh của Đặng  Can
mùa bấc biển.42

 

MỘT THOÁNG

Cũng phai thôi những ngày xuân
Trăm năm còn đọng nơi sân nắng chiều
Trên non lau lách đìu hiu
Dưới mây đầu phố cây xiêu bóng tà.

Đường về thôn chợt rơi hoa
Lửa hương như đã phôi pha lâu rồi
Ta lên dốc núi và ngồi
Mênh mang nghe cát bụi dời về xưa.

Long Hải,1974

 

 

LỐI CŨ

Còn gì đâu con đường xua quen.

Bao mùa qua liễu rũ bên thềm.
Miền hoa cỏ bóng chiều bên suối.
Tất cả rồi ngày tháng cũng quên.

Ngày hanh hao theo hương mùa xuân.
Tình thơ ngây rồi cũng qua dần.
Pho tượng trắng bên vườn phố hạ.
Lá dương đầy trên vai bâng khuâng.

Con đò neo bờ cây liêu xiêu.
Lời bên hoa chơi vơi bao điều.
Đời lữ thứ từng đêm thao thức.
Vòng tay buồn hoang lạnh bao nhiêu.

Thôi bây giờ quê nhà xa thêm.
Bầy chim quen vỗ cánh đôi miền.
Hoa dại nở thản nhiên bên suối.
Ngõ về xưa rêu ngủ tịnh yên.

 

 

RẤT CÓ THỂ

Ngày có thể dài như thế kỷ.
Khi người đi ước hẹn vì nhau.
Nơi núi cũ một người cô phụ.
Ôm nỗi chờ hóa đá đã lâu.

Người có thể chẳng còn trở lại.
Nơi quê nhà mẹ mãi mong con.
Câu thơ cũ ru buồn nhịp võng.
Mảnh trăng gầy lơ lửng trên non.

Hoa có thể tàn mau trong tối.
Lá non xanh rụng trước thời gian.
Dăm ngọn nến mờ vào quên lãng.
Hương một thời còn trong mênh mang.

Buồn có thể bào mòn nghị lực.
Nhưng chân trời còn một vầng đông.
Rồi một sớm mai vàng rực núi.
Những mái chèo mang theo dòng sông.

La Gi, 1974

 

 

ĐÊM CHỜ

Nắng mưa đã lụn mái đầu.
Lá xanh còn tiếc thương màu núi non.
Tóc tơ đời cũng hao mòn.
Má sương đêm chợt lăn tròn giọt tơ.

Nát xuân thu, mấy sông hồ
Làng xưa nhà cũ bến bờ chia tan.
Thôi xin đời chút muộn màng.
Áo thân tiền sử mấy ngàn năm đây.

Với tan thương một dòng đầy.
Với tàn tích nọ tháng ngày chưa quên.
Nằm đây ngóng đợi mai lên.
Sương rơi nóc phố, sấm rền núi xa.

 

MỘT MAI

Một mai người có xa người
bao hoa nở cũng u hoài chốn không
bao dòng sông đục sông trong
cây đa bến nước sẽ mông mênh bờ

Một mai tàn lụi giấc mơ
chiếc cầu giải yếm sững sờ môi hôn
tháng ngày trôi đá cũng mòn
lời xưa ước cũ biết còn không em

Một mai đời có xa thêm
cầm bằng chân cứng đá mềm vậy thôi
ai về dặm vắng xa xôi
gừng cay muối mặn gửi lời biệt nhau

 

tranh của Barto Lucci

 

 

CÚC VƯỜN CŨ

Bạn ta giờ xa khuất
ta ở lại góc đời
đêm sâu nhớ ngày cũ
hoa cúc một phương trời

Bạn cũ còn ai nữa
đời sẽ dài bao năm
ai cùng ta tâm sự
hoa cúc nở âm thầm

Hoa cúc ơi, vườn cũ
bạn ta đã xa vời
thành phố mùa mưa tới
một mình ta đường dài

 

NHỚ B

Rừng xa cây cối còn bao nhiêu.
Trường Sơn bạn nằm đâu.
Hà Tiên thầm nỗi nhớ.

Ngàn non bay lá biếc.
Bên kia nỗi buồn bao người khuất.
Mưa rừng vang âm xưa.

Lệ cũ tiễn đưa người.
Một giấc quê hương tình châu ngọc.
Thềm xanh rêu hoa rơi.

Hà Tiên,1970

 

CHÂN DUNG HỌA SỸ

Trước mảng màu đậm nhạt
xô dạt một khung trời
ta gặp chân dung ai
nhạt nhòa trong mưa bụi.

Ở đó ta cũng gặp
một thoáng buồn sương rơi
như tưởng niệm biển khơi
và lũ mây hư ảo.

Bức chân dung tự họa
hay người vẽ cho ai
màu sắc tưởng không lời
nỗi niềm đầy khung vải.

 

HƯƠNG CÚC

Mưa tạt qua vườn rồi đi mất
chỉ âm vang tiếng sấm lưng trời
khóm cúc bỗng nở vàng lặng lẽ
và mây chiều vội vã về khơi.

Đốt điếu thuốc dưới hiên nhà vắng
có điều gì mất hút mãi đâu
tiếng sóng biển âm buồn xa ngái
hương cúc đầy trong thoáng mưa mau.

            Hà Tiên,1973

 

 

VỀ THĂM BẠN

Lang thang khắp phố một mình
Bạn bè xa khuất lặng thinh cuối trời
Vẫn con đường lá me rơi
vẫn thềm đại học một thời ta yêu
vẫn mùa thu gió hiu hiu
sao trong ta thấy buồn thiu chạnh lòng.

Đâu còn ai nhớ ai mong
ta như một chiếc bóng không đường trần
bậc thềm đá một vuông sân
tháng ngày sách vở đã dần về xưa .

Dưới hàng cây lá rơi mưa
đâu hương tóc nhỏ những mùa buồn vui

tặng Nguyễn Thế Cường

 

HƯƠNG TRÀM

Cây vông thắp lửa cuối chiều
Ta qua phà Bắc nhớ nhiều kênh Nam
Ai ngồi giặt áo bên vàm
Tóc mây thả hết hương tràm vào ta

 

 

TỊCH LIÊU

Ta ra kênh ngắm mây trời
Hoa lục bình tím như trôi chậm chiều
Trong vô cùng cõi tịch liêu
Nghe tan vỡ mộng mùa phiêu du rồi.

Kênh Vĩnh Tế 73

 

tranh của F. Michael Wood
mùa bấc biển.56

 

 

 

SÂU THẲM CHIỀU

Chiều thả cánh lông chông về biển
lăn đời qua những đụn cát xa
để mất hút cuối cùng sâu thẳm
sóng xoá nhoà từng dấu chân qua

Con còng gió quên đới gió cát
hồn như đang mắc cạn nơi đâu
quanh quẩn mãi bọt bèo chân nước
xe cát chiều trôi sóng bạc đầu .

 

 

TẢN MẠN ĐÊM

Chiều êm như cổ thi
sương hiên ngoài thầm thì
đêm sang phai màu lá
sông nước gọi mùa đi

Sóng ru giấc triều lên
mắt thuyền đêm bồng bềnh
gối lên đầu trăng bãi
mơ cuộc đời bình yên

Kênh Vĩnh Tế,1972*.

 

TRÊN KÊNH VĨNH TẾ

Mưa lũ miền ẩm đục.
Dĩ vãng ngỡ tịnh yên.
Tháng ngày trôi vàng võ.
Neo chờ lạnh con thuyền.

Con kênh dài chao bóng.
Đâu thấy khuôn mặt mình.
Trong gương trời đáy nước.
Tưởng đời cũng lặng thinh.

Châu Đốc, 1970

 

TRĂNG ĐỒNG BẰNG

Ta đến đề thơ lên áo trăng.
Trăng soi miên man qua đồng bằng.
Một dòng xuân chảy vào sâu thẳm.
Tròn khuyết đầy vơi một cung hằng.

Người hẹn về vui những mùa trăng.
Ta chờ trăng lên đêm đồng bằng.
Trăng hổn nhiên đến người không đến.
Tháng mấy cỏ non chợt lạnh băng.

Tình quê ước hẹn còn trong trăng.
Ngàn sau tơ vương chiều đồng bằng.
Hương cỏ hương trăng đầy tay áo.
Tàn trúc mùa xưa đã lên măng.

Mỹ Tho,1970.

 

TRĂNG BIỂN

Trăng lửng lơ treo đảo mộng mơ
Thuyền câu một lá thả mơ hồ
Dập duềnh thấp thoáng làn mây nhạt
Ẩn hiện lung linh dải lụa mờ
Khói sóng Hòn Bà mù bóng nước
Đồi dương đất Nghảnh lạnh cây bờ
Ta về xóm lưới Tân Long cũ
Thức nhớ mùa trăng thuở ấu thơ

 

BIỂN BUỔI SÁNG

bừng nở trước ngày một mai hoa
biển màu rượu vang đỏ
phương Đông hừng bao la.

mây sáng dong thuyền ven chân trời
nhấp nhô niềm sóng biếc
đôi cánh chim về khơi.

một thoáng đêm ưu tư
phai dần màu vân cát
theo dấu triều lên sóng dạt bờ.

Hà Tiên, 1970.

 

NẮNG MAI

Sự bình yên của biển
ngủ mê nơi chân trời
mây lang thang về khơi.

Trên nền xanh mênh mông
con thuyền lướt ngàn sóng
mặt trời lên rực hồng.

Buổi sáng như họa sỹ
tự vẽ khuôn mặt mình
trên mặt hồ thu xanh.

Cây bàng thay lá mới
như những búp cọ màu
điểm son cho trời cao.

Hương xa ngàn phương cũ
thấm vào hồn không lời
ru tháng ngày êm trôi.

 

 

BẾN THÔN

Dặm ngàn thôn vắng quạnh hiu.
Một bờ thủy mặc cây xiêu bến thuyền.
Tìm đâu một cõi đào nguyên.

Tôi mong được phút an nhiên.
Thân cô đơn giữa một miền hoang vu.
Bóng ai khuất mãi mịt mù.

La Gi, 1968

 

MẶT HỒ

Đồi xa cây xác xơ thu
mặt gương hồ lắng cõi u minh này
điệu buồn rót mỏi trên tay
mưa rơi xóm hạ vắn dài mái rêu.

Bảo Lộc 69

 

TƯỞNG

 

Chạm lên thềm cũ xanh rêu
tưởng mùa lá rụng vàng theo bóng người
chạm lên khoảng lặng môi cười
tưởng con sóng vỗ một đời trong ta.

 

BIỂN VẮNG

Một mình ngồi bên bờ biển tối
đêm lặng thinh không bóng ai qua
ngày bé bỏng như còn đâu đó
sóng thì thầm một nỗi nhớ xa

Mẫu thuốc tàn lúc nào chẳng rõ
lửa thuyền xa để lạnh chơi vơi
ta trở về nửa đời tóc trắng
nghe biển đầy chất mặn trên môi

Lagi, 1973

HẠC CŨ

Trong lồng tre ngà
một tiếng chim hót
nhói đau hồn hoa.

Đồi trọc cỏ tranh
cây khô lửa đạn
chân chiều lạnh tanh.

Hạc cũ về đâu
miền sen bỏ dại
một bờ trắng lau.

Đồng Tháp, 1969
CÁT SỸ

.

.
tranh của J.Mathie

 

MÁI TÓC THỜI GIAN

Thời gian gõ nhịp séc-na.
Tóc xanh theo đó sương pha mái đầu.

Người đời đứng trước bể dâu.
Bên làn cát bụi, dưới màu khói mây.
Mây mưa, đất biến bùn lầy.
Cát chuồi xuống lũng, bụi bay đường dài.

Sao Hôm mong ngóng Sao Mai.
Sao khuya nhấp nháy đêm dài sao rơi.
Sao nào vận mệnh đời tôi.
Mây Hàng lờ lững lưmg trời phiêu du.

Quê xưa thăm thẳm dặm mù.
Mẹ nghèo khốn khổ bao thu lệ sầu.
Mắt mờ thao thức đêm thâu.
Mong con đến buổi bạc đầu chưa nguôi.

Còn tôi lưu lạc ngược xuôi.
Thân nơi cõi tạm ngậm ngùi nhớ thương.
Âm thầm mong ước hồi hương.
Dù cho mái tóc bạc đường thời gian..

 

ĐỘC HÀNH

Người đông, tôi vẫn một mình.
Ồn ào, tôi vẫn lặng thinh cuối trời.
Bút nghiên đèn sách một thời.
Phấn bay trắng tóc, bụi đời đầy vai.

Sớm khuya tiếng trẻ học bài.
Sân trường tiếng trống vang dài làng xa.
Không gian đọng giọt âm ba.
Nghờ như giọt mực rơi nhòa trang văn.

Độc hành lầm lủi dưới trăng.
Tôi tìm đất trọ giữa băng giá mùa.
Vị đời mặn ngọt cay chua.
Cô đơn phận mỏng thẹn thùa một tôi.

Hà Tiên, 1970

TỰ TÌNH

Bên nhau đôi lúc cách xa.
Đường đời trầm mặc tôi qua một mình.
Nỗi niềm trong bóng lặng thinh
Buồn vui tôi tự tâm tình cùng tôi.

Nhớ nhung lòng tự bồi hồi.
Như khô giọt lệ trong đôi mắt buồn.
Thì thầm tự nhủ bỏ buông.
Nỗi đau riêng biệt từ nguồn tang thương.

Nơi nao không bóng gió sương.
Thân nào thoát khỏi đoạn trường bể dâu.
Ra đi cát bụi đầy đầu.
Không cùng tậm niệm biết đâu cõi về.

La Gi,1974
CÁT SỸ

.

.

.
.tranh của Trần Qung Dinh
nguồn internet

 

 

 

TỪ “MÙA BẤC BIỂN”
NGHĨ VỀ MỘT NÉT THƠ
____________________
VÕ NGUYÊN

Nói đến ”bấc biển” là nói đến những ngày trở gió, những ngày không bình thường cho người lao động biển. Nhưng  xuyên suốt tập thơ, đâu có chuyện tả gì về biển bấc, mà gặp ở đó là những cơn bấc lòng. Ấy là, những xao xuyến, bâng khuâng, là những nôn nao gợi nhớ, những gợn sóng yêu thương  và bất chợt những xúc cảm vui buồn..                         .
Đoàn Thuận làm thơ khá sớm. Thơ chọn đăng trong tập “Mùa bấc biển” là những bài anh viết từ khi chưa tới tuổi ba mươi. Anh lặng lẽ làm thơ như cuộc đời khiêm tốn, hiền từ và lặng lẽ của anh. Nói lặng lẽ nhưng anh có một nội lực dồi dào, bền bĩ cho ngòi bút. Viết rồi để đó, hoặc đọc cho bạn bè nghe, hoặc chép tay tặng bạn, thỉnh thoảng mới gởi đăng báo.

Đọc thơ Đoàn Thuận, người ta có thể phát hịện ra ngay cái thế mạnh của anh, đó là khi anh viết những dòng lục bát. Làm thơ luc bát không khó, nhưng để có những câu thơ lục bát đọng lại nơi lòng người quả không dễ.  Thế mà Đoàn Thuận đã có được những dòng thơ nghe bâng khuâng đến tận cõi lòng:                              .

Tiếng chuông rơi phía đồng sâu.                   .
Mơ hồ như giọt đàn bầu ai xưa.

Tất cả như loãng ra, rồi ngưng đọng, bao trùm lắng lại một không gian hoài niệm, hoài niêm đến chơi vơi, ngỡ ngàng. Nhiều lúc anh dùng lục bát để thử sức với ngôn ngữ và tỏ ra chắc tay, có khả năng thật sự. Hảy đọc thử “Chiều nhớ quê”:

Chiều xuân mây trắng về xa                      .
Cuối chân trời ấy quê nhà chiều xưa .         .
Mhớ chiều nao chuyến đò đưa                  .
Chở chiều qua bến sông mưa đợi chiều.               .
Mây chiều hay tóc người yêu                      .
Lòng ta phố cổ chín chiều vì đâu.             

 

Chữ chiều cứ xoay đi xoáy lại đến ám ảnh.  Qua chữ chiều ở câu cuối lại là chuyện khác.Té ra, chiều trong bài đâu phải chỉ có chiều của thời gian, mà chiều” của không gian tâm trạng, của những vùng chiều  kỷ niệm đã trôi xa, nhớ mong, lưu luyến: chở chiều qua bến sông mưa đợi chiều.

Đến bây giờ thì Đoàn Thuận thực sự tóc đã hoa râm, nhưng cách đây 24 năm (tức từ năm 1970) mà anh viết : “Giật mình tóc đã hoa râm lâu rồi” làm tôi thấy ngờ ngợ. Câu thơ ấy nằm trong bài thơ mà tôi rất thích                 :.

Người đi đãi cát tìm vàng.                    .
Ta còn mê mải về ngàn rong chơi               .
Qua con suối vắng tìm lời                  .
Gieo câu lục bát vào nơi lặng thầm                     .

Chợt nghe bấc lạnh căm căm                .
Giật mình tóc đã hoa râm lâu rồi.    

Tôi nghĩ, trên là bài tự cảm, nói chính xác hơn là bài tự hoạ. Ngẫm về một quãng đời, với cuộc “rong chơi” sang trọng, – tôi nói “sang trọng” vì chơi với văn chương là cuộc chơi sang trọng. Quãng đời chỉ dành cho nàng thơ, nhưng cũng hết sức oái ăm khi cảm thấy:                  .
Gieo câu lục bát vào nơi lặng thầm.
Ấy, chơi với nàng thơ đâu phải chuyên đùa, một sự trả giá nghiệt ngã đến phải sợ. Một cuộc hành trình lặng lẽ đến cô đơn, với “suối vắng”, với “bấc lạnh”, để rồi thảng thốt khi nghe tiếng thời gian điểm xuống đỉnh đầu,”tóc đã hoa râm”. Đó là cách cảm nghĩ của anh, một cảm nghĩ hết sức chân thành. Nhưng đến bây giờ, những câu lục bát của anh không còn gieo “vào nơi lặng thầm” nữa. Bởi bạn đọc đang đón nhận thơ Đoàn Thuận, đang mong đợi anh, chứ đâu như anh nói:                .
Đâu còn ai nhớ ai mong.                      .
Ta như  một chiếc bóng không đường trần.                   

Đến với thơ Đoàn Thuận là đến với những lời thỏ thẻ tâm tình, nhẹ nhàng kín đáo, nhiều lúc tưởng chừng như bâng quơ nhưng thấm đẫm một nỗi đời.

VÕ NGUYÊN

.

.

SÔNG DINH
Cát Sỹ ký họa 1972

 

 

TÁC GIẢ

Đoàn Thuạn tên thật là Trần văn Thuận, tự Cát Sỹ.
Sinh năm 1943 tại  Lagi,  Binh Thuận.
Giáo viên. Nghỉ hưu ở Thảo Điền, Tp.HCM
[Nguyên hiệu trưởng Trường PTTH Nguyễn Huệ, La Gi].

TÁC PHẨM
của Đoàn Thuận

Thơ Tự do::
+   Mùa bấc biển. [nxb Văn nghệ Tp.HCM,1994]
+   La Gi ngàn xanh [nxb Trẻ 2001[
+   Lửa đêm mưa.  [nxb Trẻ, 1998
+   Khoảng lặng của hoa. [ nxb Trẻ, 2001]
+   Tượng. [nxb Trẻ, 2002]
+   Đời sậy  [nxb Trẻ 2003]
+   Sắc phượng. [Hội VHNT Bình Thuận,2006 ]
+   Rong chơi cùng cát bụi. [nxb Văn Học, 2012]
+   Mái xưa  [nxb Văn học,2013]
+   Dưới hoa [nxb Văn Học 2013]
+   Sài Gòn và tôi. [ in vi tính
+   Búp sen (thơ thiếu nhi) [in vi tính]

Lục bát:]
+   Lời chiều.(lục bát tứ tuyệt)  [nxb Trẻ, 1996]]
+   Lửa đầu non. (lục bát trường thiên)  [nxb Trẻ, 1999]
+  Tạ ơn đời (lục bát tam cú)  [nxb Văn học 2013
+   Đường Thi [ thơ dịch]  [nxb Văn Học, 2012]
+  Thơ thiền Vương Duy (thơ dịch)  [nxb  Thời Đại,,2014]
+  Mây mưa  (truyện thơ) [ in vi tính]

Thơ Haiku:
+   Mùa thạch thảo [nxb Văn Học, 2013]
+   Giọt mùa (thư pháp) [ in vi tính]

Thơ Đường Luật:
+  Dấu xưa  [in vi tính]

Thơ Trào phúng:
+ Đất và Người  [ nxb Thanh Niên, 2013]
+  Những điều nghe thấy[ in vi tính]
+ Tiếng dội từ đất  [ in vi tính ]
+ Nghe thấy và nghĩ [ vi tính ]
+  Họa hủy diệt [in vi tính]


 

*
GIẤY PHÉP XUẤT BẢN

MÙA BẤC BIỂN
thơ
Đoàn Thuận
________________________________________

NHÀ XUẤT BẢN  VAN NGHỆ TP.HỒ CHÍ MINH

Chịu trách nhiệm xuất bản: NGUYỄN QUỐC THỦ
Chịu trach nhiệm bản thảo  ĐINH QUANG NHÃ
Biên tập :                             VÕ NGUYêN
Trình bày và chế bản :        TRẦN CÁT TƯỜNG
Sửa bản in                          TRẦN VĂN
Bìa                                      HỒ HỮU THỦ

_____________________________________

In 500 cuốn, khổ 13cmx19cm.tại xí nghiệp in Ban VHTT
Giấy chấp nhận đăng ký  đề tài số 43CXB
Giấy  phép số  I-24Bd/VN94
In xong và nộp lưu chiểu tháng  1  năm 1995
________________________________________

In lần 2:
* Biên tập và chế bản TRẦN CÁT TƯỜNG
* Bổ sung nhận định của VÕ NGUYÊN
va tranh phụ bản trich từinternet
*  In bằng vi tính,số lương hạn chế