LỜI CHIỀU



 LỜI CHIỀU
         LỤC BÁT BỐN CÂU







LỜI CHIỀU

Lâu rồi sông nước ru mây.
Và Mẹ ru bóng tháng ngày gió sương.
Ta ru hoa cỏ về nguồn.
Ai ru chiều một khúc buồn vào thơ.
         La Gi,1972
             CÁT SỸ 
       

 
 


ĐOÀN THUẬN                     
và lời ru lục bát   

Huyện phố Hàm Tân nằm gần vùng biển nhỏ quê hương miền Nam Trung Bộ, với đủ biển sóng, dương liễu, lau lách thuyền sông, đồi non cồn cát, dốc núi sương mù dặm ngàn thôn xa, phố huyện sân rêu, đàn chim di rét. Giữa khung trời tĩnh lặng ấy, Đoàn Thuận sinh trưởng, vào đời, và nhà thơ cất lên những điệu ru ca đằm thắm nhất.

Quả thật Lời Chiều chính là những lời ru dịu ngọt, làn điệu lục bát trữ tinh của ngàn đời đất mẹ. Đoàn Thuận biến đời ông thành chiếc võng, và ông đã ru (Như từng được Mẹ ru thuở thiếu thời) ru mây, hoa cỏ, sương, đồi, đêm, chiều. Đáp lại sông, biển, đời cũng ru ông miệt mài.

Thơ Đoàn Thuận qua Lời chiều, cho thấy một niềm yêu thương quê nhà dạt dào, vùng đất mỗi con sông, mỗi làn hương đều kết dính bền bĩ vào tâm hồn nhà thơ. Trong những bước chân đi  Nắng mưa làm mỏi bước đời hẳn có lúc Đoàn Thuận cũng ngại ngùng. Ông không chỉ dặn lòng, ông gọi người: Xin người hãy chậm chân chiều.

Ở nhà thơ cái gì cũng thong thả như thế. Sự thong thả khiến ta dễ liên tưởng về một thời gian đã qua, một không gian đã mất, với bóng dáng Đường Thi, những nàng thương nữ những bác hoàng hạc, những động đào nguyên:          
Ngập ngưng một bước trần ai,                
Người xưa chốn cũ đã ngoai thới gian.                
              
        Tuổi thơ và tình yêu trong Lới Chiều, chỉ le lói ít lần. Phải chăng  Đoàn Thuận quay mặt cùng nó ? Chưa hẳn ! Hãy nghe ông ví von:                        
Ta teo hạt bụi vào đời,                            
Đã thành viên cuội một thời trẻ thơ.                 
Thật ngộ nghỉnh và không kém thâm trầm. Tình yêu thì qua hình ảnh mềm mại:                  Phố quen chợt rụng lá vàng,                             
Một người nghiêng nón bên hàng dương xa                  
        Cũng có lúc Đoàn Thuận vẽ lên cảnh chia lìa. Chẳng thở than, chỉ nghe len vào hồn những âm vang rất nhẹ: Trong mưa lẫn giọt mắt buồn tiễn đưa.

Những dòng lục bát, lời ru chiều của Đoàn Thuận, sau cùng là hơi thở của vùng quê hương dịu dàng, tắm đẫm ngôn ngữ và đời ông. Ông viết nên, hãy thôi, cứ gọi đấy là những tiếng hót của một loài chim:
Có con chim lẫn phố mây,                    
Để rơi tiếng hót xuống đầy hoàng hôn.

TRẦN PHƯƠNG NHƯ


.

tranh của Thomas Kinkade
nguồn internet

 

GỬI MẸ

EM

Bốn câu lục bát xa xôi.
Gửi Mẹ khúc hát một thời ru con.
Gửi vầng trăng phía sau non
Lá dương liễu rụng lối mòn về Em.

ĐOÀN THUẬN

 

RU CHIỀU

Ở đâu lục bát nhớ người.
Lắt lay khúc hát à ơi ru chiều.
Ru ta vào cõi quạnh hiu.
Ru hương tóc cũ ít nhiều vắng xa.

 

RU ĐÊM

Ở đâu lục bát ru đêm.
À ơi, một bóng trăng thềm đong đưa.
Ru ai tình lặng vào xưa.
Ru sương đêm giọt lưa thưa hiên ngoài.

 

RU CON

Sông xa ru giấc mộng đầy.
Và đêm lạnh thả sương bay về trời.
Con ơi, hãy ngủ đi thôi.
Xin người đừng để buồn trôi theo lời.

 

BÊN KIA LỜI RU

Sương ru hoa hạt long lanh.
Biển ru thuyền sóng chòng chành về khơi.
Người ru nhau một đôi lời,
Tháng năm ru cát bụi dời về đâu.

.

tranh của Fjayson
nguồn internet

 

CHIỀU

Bóng lau mờ khuất đường hoa.
Chiều yên phố núi sương là đà rơi.
Dòng sông trôi mãi không lời.
Đàn chim di rét đã vời vợi bay.

 

KHI CHƯA HOÀNG HÔN

Chưa hoàng hôn đã trăng lên.
Chưa nhớ chi mấy đã quên lãng nhiều.
Chưa hoa, hương đã về chiều.
Chưa xa, đã thấy đìu hiu lối về.

 

CHIỀU TRÊN BIỂN

Sóng đưa thuyền thúng bãi ngang.
Hoa kim đùa cát mặn vàng bờ xa.
Áo người đùa nắng chiều tà.
Để buồn đùa giữa hồn ta một thời.

 

CHIỀU Ở NGẢNH

Bấc về làm nhớ tháng giêng.
Bãi xa con sóng vỗ nghiêng mặt ghềnh.
Lũ còng đâu biết nhớ quên.
Thản nhiên xe cát giữa mênh mông trời.

 

CHIỀU TÂN LÝ

Nghe trong luống cải nương chiều,
Thoảng hương đất mới giữa hiu quạnh mùa.
Thoáng buồn sắc tím hoa mua,
Thoáng xa lắc tiếng chuông chùa núi xa.

 

TRONG QUÁN CHIỀU

Ngoài kia từng chuyến xe qua.
Tiếng chuông chùa núi ngẫm ra mơ hồ.
Ngồi buồn ngắm ngón tay thô.
Lanh canh ly đá nghe khô khốc chiều.

 

TIỄN CHIỀU

Người men theo lối thu đi,
Phấn thông vàng phủ thầm thì không gian.
Ta quay về ngã đông sang,
Khuyết vầng trăng biển, lạnh ngàn non xa.

 

CHIẾU TỐI

Ta bâng khuâng giữa nhịp chiều.
Sắc màu quánh lại nghe đìu hiu thêm.
Giọt trăng vừa rụng ngang thềm.
Như tan loãng bóng rêu đêm lạnh đầy.

 

HƯ ẢO CHIỀU

Sắc trời thu đã sang mùa.
Mong manh nét gió lạnh lùa qua truông.
Núi mờ ảo giữa hồi chuông.
Người hư ảo giữa chiều buồn bên song.

 

CHIỀU YÊN

Chiều phai nắng lạnh dòng sông
Con thuyền gác mái bềnh bồng nhẹ trôi.
Đàn chim về tổ qua đồi.
Sao mờ tịnh lắng khúc nôi niệm trầm.

 

CHIỀU MỜ

Sau mưa liễu rũ lơ thơ.
Chiều phai nắng nhạt sương mơ bốn bề.
Gió lùa ngọn lúa đồng quê.
Con thuyền gác mái bến mê mơ màng.

 

CHIẾC LÁ

Sương thu bãng lãng qua đồi.
Rừng xanh gió lạnh thổi rơi lá vàng.
Cuộn theo cát bụi bên ngàn.
Nắng khô mưa ẩm thân tan nát dần.

 

SÂU THẨM

Nước sâu chảy chậm dòng sông.
Tình sâu nghĩa nặng khó lòng nhạt phai.
Dù cho xa cách dặm dài.
Vẫn thầm lắng đọng bao hoài niệm xưa.

.

tranh Charles Chaplin
nguồn internet

 

 

BƯỚC ĐÊM

Xin đêm yên tĩnh thật đầy.
Cho trăng xô những bóng cây ngã dài.
Và ta nghe bước chân ai
Gõ buồn qua ký ức ngày đã yên.

 

ĐÊM ĐỒNG BẰNG

Sương đêm xuống lạnh mơ hồ.
Cánh đồng yên ngủ bên bờ sông xa.
Lời người, một thoáng mưa qua.
Chìm trong từng hạt phù sa lắng buồn.

 

ĐÊM PHI TRƯỜNG

Người đi về cõi tha phương.
Đêm phi trường lạnh mưa buồn sân ga.
Tình đời sum hợp tan xa.
Cầm bằng như cánh hạc qua chiều vàng.

Tặng anh Trần Văn Hoà

 

ĐÊM LẠNH

Điều gì mất ở xa kia
Để mẩu thuốc tắt đêm chia xa người.
Lạnh đêm sương tỏa nơi nơi.
Thèm một đốm lửa ấm môi cười buồn.

 

KHUYA LẠNH

Đêm khuya lạnh buốt non ngàn.
Trăng mờ bếp củi lửa tàn tro phai.
Cung đàn nhịp gõ âm dài.
Thanh trầm khoản lặng u hoài lắng sâu.

 

ĐÊM THỨC

Đôi lần nhớ lại đời ta.
Những ngày trai trẻ đã xa lắc rồi.
Lời người xưa đọng trên môi.
Hát ru đêm thức giữa trời lặng yên.

 

ÁNH SAO

Hoàng hôn khép cửa núi đồi.
Sao đêm nhấp nháy ru hời Sông Ngân.
Ngưu Lang Chức Nữ đôi lần.
Ngại cầu Ô Thước mờ dần ánh sao.

 

SAO CHỔI

Trên trời Sao Chổi soi mây.
Dưới đời thác lũ quét cây lá rừng.
Bao hoa cỏ dạt vào bưng.
Rong rêu đá cuội theo từng dòng trôi.

 

SAO RƠI

Lưng trời ánh giọt sao rơi.
Ngờ như phận bạc vừa rời nhân gian.
Sao thay hạt lệ địa đàng
Chia buồn vạn hữu mây Hàng phiêu linh.

 

TRĂNG KHUYA

Trăng tàn nghiêng bóng non đêm.
Mông lung tiếng vạc sâu thêm bến bờ.
Một con thuyền ngủ như mơ.
Ai xa vắng có thức chờ đêm phai.

 

YÊN TĨNH ĐÊM

Trăng thượng tuần rất mênh mông.
Con sông lặng lẽ một dòng về xuôi.
Thuyền ai gác mái đêm khơi.
Tiếng chuông chùa cổ chơi vơi núi rừng.

.

tranh của Pino Daeni
nguồn internet.

 

ÁNH NGÀY

Bình mình đánh thức mặt trời.
Hừng đông soi sáng mộng đời nhân gian.
Đêm mờ đón ánh ngày sang.
Tối tăm u uẩn bất an phai dần.

 

SƯƠNG MAI

Bấc mang rét lạnh đông về.
Bóng hoàng hoa nắng thu hề đã phai.
Giọt hương ướp trắng sương mai.
Thấm vào hồn đá hình hài cỏ cây.

 

SƯƠNG MÙ

Sương mù theo gió chơi vơi.
Vấn vương liễu rũ thầm rơi hạt buồn.
Giã từ hơi nước mây nguồn.
Giá băng đọng giọt lệ buông xuống đời.

 

BÓNG NẮNG

Bên thềm bóng nắng lặng căm.
Đâu soi thấu nỗi thăng trầm cỏ hoa.
Ngày trôi nắng nhạt chiều tà.
Hương nhu bảng lảng phai nhòa qua đêm.

 

TIA NẮNG

Mặt trời từ đỉnh cây sao.
Thả buông tia sáng xuống ao sen hồng.
Dịu hương trầm tích tĩnh không.
Nắng vàng mây trắng bềnh bồng phiêu du.

 

MỘT TRƯA XƯA

Đôi lần nhớ một trưa xưa.
Lắt lay một chuyến đò đưa về làng.
Phố quen chợt rụng lá vàng.
Một người nghiêng nón bên hàng dương xa.

 

MỘT CHIỀU MƯA.

Đò ngang bến đổ chiều mưa.
Không lời ly biệt ngườ xua xa mờ.
Ta về nghiêng nón đợi chờ.
Mưa buồn rơi lạnh xuống bờ thùy dương.

 

NẮNG PHAI

Thoáng nhanh ánh nắng qua chiều.
Rừng cây núi đá thủy triều mờ phai.
Lẫn trong cát bụi u hoài.
Phận đời mỏng mảnh cũng mai một dần.

 

NGÀY TÀN

Ngày tàn nắng đổ bên non.
Chiều trôi bóng ảo ăn mòn lũng hoang.
Chim bay về tổ từng đàn.
Dư âm tiếng hót mơ màng vào đêm.

 

MỘT NGÀY QUA.

Hừng đông trời tỏa ánh hồng.
Trưa đưa ngày vượt bầu không qua chiều.
Đôi bờ cỏ dưới nắng thiêu.
Hoa sầu lá muộn cây xiêu bóng tà.

 

THINH LẶNG

Biết trăng rồi có lúc già.
Ngày trôi còn lại bóng tà dương thôi.
Biết người có lúc xa xôi.
Bổng dưng có lúc ta ngồi lặng thinh.

.

tranh  của Atkinson Grimshaw
nguồn internet

 

BỤI THỜI GIAN

Bụi thời gian lấp nụ cười.
Trăm năm đâu biết phận người một đêm.
Rừng xa lá có xanh thêm.
Tóc ta sao cứ từng đêm trắng nhiều.

 

THỜI GIAN 1

Một đời như thoáng mây bay.
Sóng bạc đầu vỗ tháng ngày mặn môi.
Nắng mưa làm mỏi bước đời.
Tưởng đâu hụt hẩng giữa thời gian trôi.

 

THỜI GIAN 2

Không người, năm tháng vẫn trôi.
Không thời gian, không ai ngồi chờ ai.
Không sao Hôm, chẳng sao Mai.
Không ta, không biết đêm dài hay không?

 

THÁNG GIÊNG

Tháng giêng với luống cải vàng
Hoa dăm cánh mỏng chưa tàn phai hương
Chiều quê nghiêng bóng sau nương
Ta theo sắc cỏ một phương nhớ người.

 

THÁNG CHẠP

Đông sang tháng chạp lạnh lùng.
Hơi mây sương muối mưa phùn phất phơ.
Năm tàn cây trụi cành trơ.
Rừng mai chớm nụ vàng mơ xuân về.

 

XUÂN Ở NÚI

Xuân về, ta lại gặp ta ,
Về nơi núi cũ chờ hoa mai vàng .
Sắc màu nhòa giữa sương tan.
Trong thiêm thiếp nhớ, một làn hương bay.

 

XUÂN TRÊN NON

Trên non cây cỏ hồn nhiên.
Trước mùa mưa nắng, giữa miền gió sương.
Tàn hoa úa lá phai hương.
Và ta chậm bước trên đường vào xuân.

 

 

MƯA XUÂN

Mưa xuân mang bụi nước mây.
Lưa thưa sợi mỏng nhẹ bay ngang đời.
Từ mùa đông giá sương phơi.
Dư âm hoa mộng tiếng rơi giọt buồn.

 

MƯA PHÙN

Mưa phùn phơ phất ngang hoa.
Làn hương dịu lắng vào xa núi rừng.
Hơi xuân buông thả dửng dưng.
Cùng mây sương khói ngập ngừng dưới thung.

 

HẠ

Những mùa hạ đã đi qua.
Cũng qua đi những tuổi hoa mộng rồi.
Ta gom góp nhớ một thời.
Để hoa phượng thản nhiên rơi đường chiều.

 

TRƯA HÈ

Cỏ ôm giấc ngủ chân ao.
Khóm lau nghiêng nắng nhẹ màu khói lay.
Khô khua gió chạm vào cây
Sắc rong dưới bóng hồ đầy hương sen.

 

CHIỀU THU PHAI

Làn mưa lành lạnh trong chiều.
Rơi rơi dìu dịu đìu hiu hiên ngoài.
Vương buồn một thoáng thu phai.
Thầm nghe như giọt lệ dài mùa xưa.

 

ĐÊM ĐÔNG

Đêm đông lạnh giá mù sương.
Từ xa vang vọng tiếng chuông nhà thờ.
Sông dài vắng lặng đôi bờ.
Đôi nhành nguyệt quế cạnh tơ liễu buồn.

 

MÙA PHƯỢNG CŨ

Khi về nhặt cánh phượng buồn,
Nghe mưa tạt ướt nẻo đường về xa.
Tàn lâu rồi những mùa hoa.
Của em áo trắng, của ta dại khờ.

 

HƯƠNG XƯA

Một mùa phượng vĩ nào xưa,
mênh mang hương dịu dưới mưa chiều tà.
Ta thầm nhớ mái trường xa,
Thầy Cô bạn học đường hoa hạ tàn

 

 

KHÔNG LỜI

Trường xưa đổi hiệu thay đời.
Bảng đen phấn trắng không lời biệt ly.
Bút nghiên một thuở xuân thì
Nay như bụi phủ đóa quì tàn phai.

 

BÓNG ÁO DÀI

Nữ sinh cặp sách áo dài
Vì đâu khuất bóng đường ngoài trường xưa?
Nhớ thời đi học sớm trưa.
Áo em trắng lắng hương thừa tóc mây.

 

SẮC MÀU

Theo mùa sầu muộn trôi qua.
Hoa tàn hương nhạt, chiều tà đêm sang.
Xuân hồng đông xám thu vàng.
Sắc màu hoài niệm cùng làn sương bay.

 

NGOÀI THỜI GIAN

Duyên tiên như thể mộng đời.
Vút bay cánh hạc lưng trời Thiên Thai.
Ngập ngừng nửa bước trần ai.
Người xưa chốn cũ đã ngoài thời gian.

.

tranh của Willem Haenraets
nguồn internet

 

ĐƯỜNG ĐỜI

Đường đời đôi ngã ngược xuôi.
Vui tươi hạnh ngộ, ngậm ngùi phân ly.
Mênh mông hữu hạn biên thùy.
Người đời trọ giữa chu kỳ tử sinh.

 

BÊN KIA ĐỜI

Bên kia trời đất ban sơ.
Lá dâu chưa biếc, sợi tơ chưa vàng.
Hoa hồn nhiên trước chiều hoang,
Nụ hôn dấu kín mênh mang niềm sầu.

 

PHẬN NGƯỜI

Áo cơm neo chặt phận người.
Nụ đời nát giữa môi cười bể dâu.
Ta đi, sương gió mái đầu.
Ta về, tro bụi nhuốm màu thời gian.

 

BẾN CŨ

Biệt ly bến cũ bờ xưa.
Thuyền lưu giọt lệ chiều mưa thôn nghèo.
Cánh bèo mang lá vàng theo.
Sông mùa nước nổi, trời heo hút buồn.

 

GIỮA CỎ CÂY

Người còn điều nhớ để quên.
Ta khờ khạo giữa buồn tênh tháng ngày.
Lời chiều hát với cỏ cây.
Biển chao sóng bạc, non đầy hoa phai.

 

CÕI BỤI

Giọt mồ hôi thấm cõi người.
Thấy trong khô khát nụ cười hồn nhiên.
Đâu cát bụi, đâu nhân duyên,
Đâu đào nguyên cũ cho thuyền về xưa.

 

VIÊN CUỘI

Ta theo hạt bụi vào đời,
Đã thành viên cuội một thời trẻ thơ.
Giật mình giữa những đêm mơ.
Sóng yên nhiên vỗ suốt bờ dâu xanh.

 

CHIA TAY

Chia tay người ở ga đêm.
Sương khuya mờ bóng cây thềm gạch rêu.
Về mai chân dẫm lên chiều.
Lá bàng mấy phố rụng nhiều lối quen.

 

PHIÊU DIÊU

Mây bay mưa rụng xuống chiều.
Đôi nhành huệ trắng tiêu điều lá hoa.
Mong manh hương phấn nhạt nhòa.
Lẩn vào sương gió la đà phiêu diêu.

 

ĐÂU RIÊNG AI

Nắng nghiêng chiều xuống non ngàn.
Cõi đời đâu chỉ bàng hoàng riêng ta.
Nơi nào lối mộng không hoa.
Còn ai về nhặt bóng tà dương xưa.

 

THẦM MƠ

Thầm mơ một cõi xa xăm.
Hoang vu tĩnh mạc lặng câm thác ghềnh.
Hương mùa dịu lắng không tên.
Buông theo mây trắng lênh đênh cuối trời.

.

tranh của Antonio Tano
nguồn internet

 

 

VỀ MỘT DÒNG SÔNG

Xin người chậm phút qua sông.
Thuyền xưa đã mục ta không đưa người.
Bến bờ hãy chậm chiều rơi.
Để ngày tháng cũ chậm trôi theo dòng.

 

MỘT BẾN SÔNG

Cuối ngày nhớ một bến sông.
Đôi bờ xa thẳm vẫn mong thuyền về.
Biển mù rớt bão lê thê
Ở đâu con sóng vỗ mê man chiều.

 

BÊN BỜ SÔNG HẬU

Hoa bần hồng một dải sông
Nhị bần bay tím lồng trong cây mùa.
Cuối vàm một mái chèo khua.
Giọng hò êm tưởng như lùa hương đi.

Sông Hậu, 1972

 

BÊN SÔNG DINH

Lau thưa nghiêng trắng sông dài.
Con thuyền gác mái bên ngoài hoàng hôn.
Dòng trôi chia nửa dáng cồn
Hoa bằng lăng rụng tím hồn mênh mông.

 

BẾN SÔNG MƯA

Đưa người qua bến sông mưa.
Hoa lục bình tím như chưa kịp tàn.
Chiều đầy sóng nước mênh mang.
Chợt đôi bờ rộng một tràng giang xa.

 

HƯƠNG TRÀM

Cây vông thắp lửa cuối chiều.
Ta qua phà Bắc nhớ nhiều kênh Nam.
Ai ngồi giặt áo bên vàm.
Tóc mây thả hết hương tràm một mai.

Vàm Cỏ,1970

 

MẶT HỒ

Đồi xa cây xác xơ thu.
Mặt gương hồ lắng cỏi u minh này.
Điệu buồn rót mỏi trên tay.
Mưa rơi xóm hạ vắn dài mái rêu.

 

TỊCH LIÊU

Ta ra kênh ngắm mây trời.
Hoa lục bình tím như trôi chậm chiều.
Trong vô cùng cõi tịch liêu.
Nghe tan vỡ mộng mùa phiêu du rồi.

 

QUẠNH HIU

Hơi mây hư ảo hiên trời
Chợt buông theo tiếng hoa rơi xuống chiều.
Âm thừa chạm đáy cô liêu.
Tưởng đâu hạt lệ khô nhiều tháng năm.

.

tranh của Andre Kohn
internet

 

NẮNG MƯA

Nắng mưa ấp ủ mộng đời.
Sông xanh nước ngọt mưa rơi trên nguồn.
Nương mùa vạn hữu âm dương.
Ngày lên nắng ấm phai sương đêm trường.

 

MƯA XA

Ai ngồi hát cuối phố mưa
Nghe xa như điệu ru xưa không lời
Điều gì lẫn quất trong đời
Thầm thì như hạt bụi thời bỏ quên.

 

BÓNG MÂY

Người đi ngày một ngày hai.
Ta chon von đỉnh dốc dài vắng xa.
Lũng rừng sương phả chiều qua.
Nghe heo hút bóng mây và cô liêu.

 

ĐÃ XA

Người như đùa với trăm năm.
Như không biết nỗi đau thầm trong ta.
Mộng ngày trước đã rất xa.
Con đò bến cũ ta qua một mình.

 

TƠ VÀNG

Khi người bẻ nửa vần thơ
Ta về ném hết vào bờ thời gian.
Bao đêm thức dưới trăng làng.
Thương con tằm nhả tơ vàng bến ngâu.

 

ĐIỀU CÒN LẠI

Có khi lỡ một chuyến về.
Xa người mới biết mình mê muội nhiều.
Tình xưa còn lại bao nhiêu.
Đôi dòng thư cũ, một chiều biển xa.

 

NHƯ SƯƠNG

Phụ ta sao người lại buồn
Ảo mờ phố huyện, loạnh nguồn mây giăng
Người ơi, xin chớ băn khoăn
Chút tơ vương cũ cầm bằng như sương.

 

DƯỚI MƯA

Có người lầm lủi trong mưa
Nhặt dăm cánh phượng rơi thưa phương này.
Hương mùa theo chiếc lá bay
Phương kia cuối nhặt dấu giày rêu phong.

 

ĐỤT MƯA

Đụt mưa chiều dưới hàng cây.
Làm ta chợt nhớ một ngày xa em.
Xin trời đừng đổ mưa thêm.
Giọt xưa đã thấm ướt mèm trong nhau.

 

PHÚT GIÂY

Xin người dừng lại phút giây.
Lá khô như rụng thêm dày lối đi.
Phụ ta người lại ướt mi.
Chuyện đầu đời ấy có gì nhớ quên.

 

GIỌT NƯỚC

Giọt mùa rót lạnh mái xưa.
Hạt chưa hủy thể, hạt chưa sang mầm.
Sắc màu từ cõi lặng câm.
Hóa thân trong giọt nước trầm mặc kia.

 

GIỌT MƯA

Ngửa tay hứng giọt mưa đầy
tưởng như lời của một ngày thung xa.
tưởng hương của một loài hoa,
vương vương một thoáng chiều tà trong cây.

TIẾNG CHIM

Có con chim lẫn phố mây
Để rơi tiếng hót xuống đầy hoàng hôn.
Như rơi yên tĩnh vào hồn
Như hương xưa thấm vào ngôn ngữ chiều.

 

MÂY TRÔI

Mây trôi qua núi ngang trời.
Hương thời thơ ấu nay dời về đâu.
Ta đôi lần đứng bên cầu.
Nghĩ quanh con sóng bạc đầu vì ai ?

Saigon, 1967

 

CÒN MẤT

Mùa màng nương rẫy ruộng vườn.
Theo thời mưa nắng gió sương mất còn.
Nắng hanh hạn hán héo hon.
Mưa dầm bão lũ xói mòn giang san.

LÁ MƯA ƯỚT

Mưa rào ướt lá vàng khô.
Đầm đìa lướt thướt như mờ lệ rơi.
Đã xa nhành cội đọt chồi.
Nay tràn lũ quét lá rời đất xưa.

 

MƯA TẠNH TRÊN SÔNG

Tạnh sông dải lụa ngang chiều.
Một làn khói mỏng làm xiêu cây bờ.
Ngờ như chiếc lá bâng quơ.
Tiếng chim se sẻ chạm hờ vào hoa.

.

tranh
John Atkinson Grimshaw
nguồn internet

 

MÂY HÀNG

Mây Hàng lơ lửng về đâu.
Thuyền nan neo bến giang đầu đêm khơi.
Tiếng tiêu buồn vọng chơi vơi.
Xa quê du tử cuối đời tha phương..

 

SÁO DIỀU

Nhớ hoài một tiếng sáo diều.
Hiu hiu lời Mẹ ru chiều buồn trôi.
Xa rồi một thuở thôi nôi.
Tiếng tiêu trúc vẫn bồi hồi trong ta.

THU VỀ NHỚ MẸ

Cây thu trả lại thu vàng
Mẹ vào cõi hạc phía ngàn biếc xa.
Con theo bóng những mùa hoa.
Hát rong nỗi nhớ buồn qua đôi miền.

 

TỰ HIỂU

Đôi lần ta nhận ra ta.
Buồn đau thuở nọ đã xa lắc rồi.
Còn đây niềm mọn bồi hồi.
Thầm thương nhớ Mẹ một thời thôi nôi.

VỀ GIÀ

Ta già tóc bạc răng long.
Thân gầy phận mỏng, lưng còng lom khom.
Môi khô móm xọm miệng mồm.
Chỉ tâm an tịnh, trí còm tỉnh thông.

 

NHỚ TÂN LONG

Mưa dài nghiêng bến Tân Long.
Hạt mưa ru khuất bông hồng chiều mưa.
Hương mưa thấm ướt vây mùa.
Hương hoa nhuận thấm buồn xưa vào hồn.

 

NHỚ HUẾ

Ta về núi nhớ phố nâu.
Mái đình xưa bến Văn Lâu xa mờ.
Dưới hiên mai nhớ câu thơ.
Ru đêm như tiếng vỗ bờ Hương Giang.

 

NGẦN NGẠI

Tuổi thơ ngày tháng lui dần.
Phố quen lối phố, ta ngần ngại ta.
Bến chiều vắng chuyến đò qua.
Quê nhà đã vắng bóng ta lâu rồi .

 

DẶM XA

Thuyền nằm bóng lẫn trong cây.
Bờ yên sông tạnh thôn đầy sương pha.
Bến gần cách mấy non xa.
Bao mùa hoa nhớ em và phố xưa.

 

NGƯỜI VỀ

Người mang nỗi nhớ quay về
Lặng nghe sóng vỗ bến mê bờ đời.
Bụi đường lẫn giọt mồ hôi.
Vương trên nếp trán và môi cười buồn.

 

BỎ LẠI SAU LƯNG

Về nương náu xóm bên cầu.
Bỏ sau lưng tiếng hạc lầu hoàng hoa.
Dặm đường đã dẫm chân qua.
Bến thuyền lau trắng và ga vắng người.

 

NẺO VỀ

Dù bao tiếc nuối muộn màng.
Chuyện ngày xưa cũng đã vàng lá thu.
Người qua dốc núi sương mù.
Ta về biển cũ bóng lu mờ dần.

LỐI VỀ

Cỏ thơm đưa bước qua rừng.
Dưới chân núi cũ nghe chừng vắng không.
Lá khô chiều muộn cuối đông.
Giật mình ta tưởng mênh mông lối về.

 

Ở QUÊ NHÀ

Biển ru dương liễu đôi bờ
Sông ru lau lách trăng mơ màng thuyền.
Đời ru người mộng bình yên.
Ta ru ta những đêm huyền thoại xưa.

 

Ở QUÊ

Nơi nào còn một đào tiên?
Một Đông Phương Sóc, một miền lãng du?
Ta về làm một người ngu.
Hát ngao dưới bóng xuân thu quê nhà.

 

Ở QUÊ

Nơi nào còn một đào tiên?
Một Đông Phương Sóc, một miền lãng du?
Ta về làm một người ngu.
Hát ngao dưới bóng xuân thu quê nhà.

.

tranh của Koukei Kojima
nguồn internet

 

THƯ PHAI

Trang thư dòng chữ mực màu.
Mùa pha trắng giấy, bụi nhàu vàng phai.
Lời xưa ý cũ ngắn dài.
Vẫn trong tâm thức dù ngày tháng trôi.

 

ĐỐM LỬA

Hạ sang rớt giọt mưa nguồn.
Nhớ câu lục bát ru buồn nhân gian.
Mờ xa đốm lửa trên ngàn.
Giọt sương cõi tục đã tràn mắt đêm.

 

ĐÊM MƯA ĐỌC SÁCH

Bao lần đọc sách đêm mưa.
Củi nhen ánh lửa bếp xưa quê nghèo.
Trăng treo mờ ảo lưng đèo.
Đâu soi thấu nỗi buồn heo hút đời.

 

TRANG NHẬT KÝ

Một trang nhật ký không ngày.
Trên cánh én mỏng đã bay ngang mùa.
Trên màu sắc tím hoa mua.
Trên vô cùng ngọn sóng đùa bãi dâu.

 

CÂU THƠ ĐỂ DÀNH

Một mùa học nữa qua mau.
Áo bay trắng lối phượng vào ngày xanh.
Có vầng trăng rụng cuối gành.
Ta nghiêng trang viết để dành câu thơ.

 

MỘT THOÁNG ĐƯỜNG THI

Người đi trong bóng mưa bay.
Thoáng Đường thi cũ, thoáng mây vào hồn.
Ai về cõi hạnh hoa thôn.
Dừng chân đây giữa hoàng hôn lạnh đầy.

 

ĐỌCTHƠ ĐƯỜNG

Đâu rồi “khúc hậu đình hoa”
Và đâu hoàng hạc bay qua cõi người.
Nỗi niềm xưa tự lên ngôi.
Để hồn thơ cổ đọng nơi bóng chiều.

 

GIỌT ĐÀN BẦU

Cung trầm từng khoản nhạc êm.
Bay qua đồng lúa ru đêm xóm làng.
Lam thôn điệu cổ dân gian.
Câu hò lục bát, giọt đàn bầu xưa.

 

NỐT TRẦM

Hương thời gian ủ trong hoa.
Tiếng chuông chùa vọng chiều qua chân trời.
Nốt trầm trong giọt mưa rơi.
Tan vào hạt mặn thành lời biển xanh.

 

KHOẢNG ĐỜI

Đường đời cao thấp chênh vênh.
Cỏ cây rừng núi thác ghềnh gió sương.
Người đời luồn lách ga truông.
Thăng trầm đắp đổi vui buồn trăm năm.

 

NHƯ BỤI

Buông theo cánh gió phiêu diêu.
Ru vào quên lãng bao điều tiếc thương.
Tịnh yên qua những đêm trường.
Ngỡ ta như bụi gió sương nhuận trầm.

 

KHOẢNG LẶNG

Hạc vàng đậu xuống Đường thi.
Thung chiều thoáng bóng chim di rét về.
Lời ru đơn thuở u mê.
Chạm lên khoảng lặng khúc Nghê Thường buồn.

 

ÂM THỪA

Hạt buồn nhuận thấm hồn đời.
Âm thừa giọt lệ không lời chia ly.
Ta theo cát bụi ra đi.
Người về nuối mộng xuân thì một mai.

CÁT SỸ

.

tranh của Hun Kai Xi
nguồn internet

 

NGOÀI ĐÀO NGUYÊN

Bụi đường theo gió mù bay.
Rơi trên tóc rối phủ đầy bờ vai.
Lang thang du tử dặm dài.
Theo chân Lưu Nguyễn cõi ngoài đào nguyên.

 

TÌNH XANH

Tình xanh theo chiếc lá bay.
Thiên nhiên hoang hóa rừng cây núi đồi.
Đôi dòng suối cạn và tôi.
Khát khao một giọt mưa rơi ngang đời.

 

TRẦU CAU

Tình xưa hóa đá từ lâu.
Hương cau thắm đỏ vệt trầu nhân duyên.
Tìm nhau lạc giữa trăm miền.
Hay đâu giáp mặt lâm tuyền hoang vu.

 

LƯU NGUYỄN

Đôi khi lẳng lặng lên ngàn
Hái dăm ba cánh hoa vàng vậy thôi.
Lên non rồi nhớ cõi người.
Hoàng hoa mấy cánh đã rơi nẻo về.

 

NHẮN VỀ NGUỒN ĐÀO

Ai người về lại nguồn đào
Gởi rằng Lưu Nguyễn đã vào nhân gian.
Non xanh cửa động hoa vàng.
Bóng trăng thơ thẩn để ngàn năm trôi.

.

tranh của Đặng Can
nguồn internet

 

TRẦN CÁT TƯỜNG

LỤC BÁT TỨ TUYỆT ĐOÀN THUẬN

          Lục Bát Tứ Tuyệt chỉ có hai cặp lục bát trong bốn dòng thơ. Một bài  Lục Bát Tứ Tuyệt thường bày tỏ đứt điểm một ý chính. Mở đầu tập Lời Chiều, ông viết:                         .

Bốn câu lục bát xa xôi.
gửi Mẹ khúc hát một thời ru con.
gửi vầng trăng phía sau non.
lá dương liễu rụng lối mòn về Em.

“Bốn câu lục bát” ghi trọn nỗi nhớ quê của một đứa con lưu lạc “xa xôi”. Trong cõi nhớ ấy, có Mẹ “ru con”, có Em dạo quanh con đường “lá dương liễu rụng” đưới vầng trăng quê hương. “Bốn câu lục bát” như “khúc hát một thời”, như “lối mòn” đi về trong ký ức. Nỗi nhớ dịu êm một thoáng buồn.

Thảo Điền, 2014.                                                      .
TRẦN CÁT TƯỜNG 

 

BẢO NHẤT
NGUYỄN ĐỨC HIẾU  



Đọc “XUÂN Ở NÚI” 
 

…..Đọc cuốn Lời Chiều, lão phu thấy mình đang nâng niu trái tim của một người học trò cũ. Trái tim có điện mạnh đã làm cho quả tim của già này rung động nhẹ nhàng nhưng thấm thía. Thế mới biết câu nói của người xưa “Le coeur n’a pas  de ride”(trái tim không có vệt nhăn) rất đúng. Nhưng cũng nên rung động tùy từng trường hợp, tùy từng vẻ đẹp. Tim già này không dễ gì rung động bừa bãi. Ấy thế mà bị rung động rất nhiều về bài “Xuân ở núi”:                              .
Xuân về ta lại gặp ta.                         
Rong chơi núi cũ chờ hoa nở vàng.                         
Sắc màu nhoà giữa sương tan.               
Để thiêm thiếp nhớ một làn hương bay.
         “Để thiêm thiếp nhớ một làn hương bay”  câu thơ tế nhị và trong sáng. Tim của Đoàn Thuận có thể là viên ngọc vừa phát sáng vừa phát âm thanh để “ru đời tròn giấc chiêm bao, chắt chiu từng hạt ngọt ngào về mai.” Có những tình cảm này thì có thể không bao giờ bị đào luyện, bị chuyển hoá hay bị mê hoặc thành người độc ác, thâm hiểm, gian dối được.
        Mong rằng những tình cảm này sẽ vươn lên, vươn lên nữa, rộng nữa, rộng nữa để thành nhất phiến, thành một khối tình không có tuổi, không sợ “rụng” như “cánh phượng“, không sợ “tàn” như “nụ tầm xuân”, không thu hẹp giữa “anh  và em” mà vươn cao, mở rộng, bao hàm và vượt cả không gian lẫn thì gian, che phủ tất cả, yêu mến tất cả những vẻ đẹp trong sáng, ôm ấp, nâng niu  những tâm hồn quang minh, vượt cả thiện lẫn ác…

           Sacramento,6 tháng 5 năm 1997.                    
          Bảo Nhất NGUYỄN ĐỨC HIẾU

 

NGUYỄN TRỌNG HOÀN.

Đọc
LỜI CHIỀU.

 

…….Điều đặc biệt trước hết là tập thơ được tác giả viết bằng một thể loại duy nhất : lục bát. Làm thơ lục bát đã khó, in cả một tập thơ hơn sáu mươi bài là một cái khó khác. Trường hợp một tác giả in một tập thơ lục bát riêng ở nước ta quả là hy hữu.  Nhà giáo Đoàn Thuận chắc hẳn lường trước những khó khăn này khi cất lên những điệu hồn bằng một thể trữ tình dân tộc. Tác giả viết khá say sưa và phóng túng, tạo ra hình tượng thơ bay bổng, lãng mạn:                         
Ta ru hoa cỏ về nguồn.                      
Ai ru chiều một khúc buồn vào thơ.

Trong “Sinh nhật tình yêu”.
Mùa về hoa nở trên non                     
Hương vương nếp áo lối mòn vào xưa,       
                   
và lúc “chia tay”
Chia tay người ở ga đêm                       
Sương khuya mờ bóng cây thềm gạch rêu         
    
Về mai chân dẫm lên chiều.              

Lá bàng mấy phố rụng nhiều lối quen.    


Ta có cảm giác thơ Đoàn Thuận như  những thoáng qua những khoảnh khắc ắp đầy tâm trạng, lung linh và vụt sáng. Nhiều câu thơ giàu nghị lực, gây được ấn tượng và rung cảm sâu xa.

NGUYỄN TRỌNG HOÀN

 

THÁI ANH

CẢM HỨNG ĐƯỜNG THI
VỚI CÂU THƠ LỤC BÁT ĐOÀN THUẬN

Thoáng bước vào trang thơ đầu tiên “Mùa bấc biển” của Đoàn Thuận [giải Dục Thanh lần I]  ta dễ sa đà  vấp ngay cái tứ thơ thâm trầm man mác:
Chợt nghe bấc lạnh căm căm.

Giật minh mang mang, làm ta nhớ đến câu thơ Đường của thi hào Nguyễn Du ”Tráng sỹ bạch đầu bi hương thiện” rồi dư vị câu thơ như chập chờn vuơng  vít, gợi ta liên tưởng đến cái “ý ngoại ngôn” trong câu thơ cổ “ngẩng đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương”. Và nữa, một câu thơ khác khiến ta nhớ đến phong cách Đường Thi thư thái của một Bà Huyện Thanh Quan hay một Trương Kế  với ”Phong kiều dạ bạc”:
Thuyền ai gác mái đêm khơi.
Tiếng chuông chùa cổ chơi vơi núi rừng

Cái hay của Đoàn Thuận  là chỉ bằng vài từ chắt lọc đã gợi lên được cái không khí Đường Thi trầm mặc u huyền. Hay như:
Non xanh cửa động hoa vàng.                      
Bóng trăng thơ thẩn để ngàn năm trôi.
Duyên tiên chỉ có thế thôi.
Vút bay cái hạc lưng trời thiên thai”.          

Cái đẹp Đường thi ở đây là không gian thơ tĩnh lặng, là thời gian lãng đãng không cùng, là cái triết lý sống nhẹ nhàng thanh thản, nâng đở tâm hồn, vỗ cánh cho ý thơ “vút bay cái hạc”. Cái đẹp của câu thơ còn là sự hoà hợp tuyệt diệu của hội hoạ, thi tứ và nhạc điệu; của súc tích ngôn từ, của sự diễn đạt biểu cảm. Tác giả đã khéo vận dụng phương pháp cấu tứ của lối thơ bát cú – tứ tuyệt- Đường luật- vào câu thơ lục bát của mình, đã nâng tầm cho câu lục bát – vốn trữ tình – giờ đây như còn chuyển tải cả “không gian ba chiều” tâm tư sâu thẳm:
Ngập ngừng nửa bước trần ai.                         
Người xưa chốn cũ đã ngoài thời gian.
hoặc như.
Đâu rồi khúc hậu đình hoa.                         
và đâu hoàng hạc bay qua cõi người.              

Lục bát Đoàn Thuận thường ngắn gọn, 4 câu 28 từ, lời súc tích, tĩnh lặng, ý sâu, tứ thơ thâm trầm. Thi liệu trong thơ anh thường từ thiên nhiên. Một thiên nhiên tư duy bằng tâm hồn thơ.

Cảnh vật không chỉ tạo hứng khởi cho tâm hồn, mà như chính tâm hồn nhập vào cảnh vật để thành thơ
Tạnh sông dãi lụa ngang chiều.                
Một làn khói mỏng làm xiêu cây bờ.                    
Ngờ như chiếc lá bâng quơ.                     
tiếng chim se sẻ chạm hờ vào hoa..                  
Nếu như trong thơ ca, cái mới không hẳn là cái lạ của thể loại, hay ngôn từ, thì lối diễn đạt ở bốn câu thơ trên hẳn phải nhìn nhận là Mới. Cái mới ở đây ta dễ cảm nhận nhưng khó phân tích. Phài chăng đó là sự kết hợp có nghệ thuật giữa tinh hoa truyền thống với tư duy mới và ngôn ngữ tinh tế của hiện đại? Thật vậy, vẫn là âm điệu của câu thơ lục bát chất liệu vẫn là thiên nhiên với hình ảnh “làn khói mỏng”. Nhưng tư duy cảm giác (nhận thức) đổi khác dẫn đến cách thể hiện củng hoàn toàn khác cũ tạnh sông, dải lụa, làm xiêu cây bờ, ngờ như, chạm hờ, và được thông qua “ngôn ngữ thơ” mà “tư duy trừu tượng” được biểu tượng (hội ý). Đó chính là nét độc đáo ở thể thơ lục bát Đoàn Thuận. Qua ba tập thơ: Mùa bấc biển, Lời chiều, và La Gi ngàn xanh vừa xuất bản, nhà thơ Đoàn Thuận đã khẳng định mình với phong cách thơ khá riêng:Phong cách biểu tượng.

THÁI ANH.

.

thư pháp Đoàn Thuận

 

TÁC GIẢ
.

Đoàn Thuận
Tên thật là Trần văn Thuận, tự Cát Sỹ.
Sinh năm 1943 tại  Lagi,  Binh Thuận.
Giáo viên nghỉ hưu tại Thảo Điền,Tp HCM
[Nguyên hiệu trưởng Trường PTTH Nguyễn Huệ, La Gi

.

SÔNG DINH
Cát Sỹ ký họa 1972

 

TRANG VIẾT
 Đoàn Thuận

Thơ Tự do::
+   Mùa bấc biển. [nxb Văn nghệ Tp.HCM,1994]
+   La Gi ngàn xanh [nxb Trẻ 2001[
+   Lửa đêm mưa.  [nxb Trẻ, 1998
+   Khoảng lặng của hoa. [ nxb Trẻ, 2001]
+   Tượng. [nxb Trẻ, 2002]
*   Đời sậy  [nxb Trẻ 2003]
+   Sắc phượng. [Hội VHNT Bình Thuận,2006 ]
+   Rong chơi cùng cát bụi. [nxb Văn Học, 2012]
+   Mái xưa  [nxb Văn học,2013]
+   Dưới hoa [nxb Văn Học 2013]
+   Sài Gòn và tôi. [ in vi tính
+   Búp sen (thơ thiếu nhi) [in vi tính]

Lục bát:]
+   Lời chiều.(lục bát tứ tuyệt)  [nxb Trẻ, 1996]]
+   Lửa đầu non. (lục bát trường thiên)  [nxb Trẻ, 1999]
+  Tạ ơn đời (lục bát tam cú)  [nxb Văn học 2013
+   Đường Thi  ( thơ dịch)  [nxb Văn Học, 2012]
+  Thơ thiền Vương Duy (thơ dịch)  [nxb  Thời Đại,,2014]
+   Mây mưa  (truyện thơ) [ in vi tính]

Thơ Haiku:
+   Mùa thạch thảo [nxb Văn Học, 2013]
+   Giọt mùa  (thư pháp) [ in vi tính]

Thơ Đường Luật: +  Dấu xưa  [in vi tính]

Thơ Trào phúng:
+ Đất và Người  [ nxb Thanh Niên, 2013]
+  Những điều nghe thấy[ in vi tính]
+ Tiếng dội từ đất  [ in vi tính ]
+ Nghe thấy và nghĩ [ vi tính ]
+  Họa hủy diệt  [in vi tính]

GIẤY PHÉP XUẤT BẢN

LỜI CHIỀU
lục bát tứ tuyệt
ĐOÀN THUẬN

________________________________________

NHÀ XUẤT BẢN TRẺ
161B Lý Chính Thắng –Quận 3 -TP.Hồ Chí Minh

Chịu trách nhiệm xuất bản: LÊ HOÀNG
Biên tập : THĂNG LONG
Trình bày và chế bản : TRẦN CÁT TƯỜNG

Tranh bìa của Cù Nguyễn
tranh phụ bản trich từ nguồn internet
_____________________________________

In lần 1: 300 cuốn, khổ 13cmx19cm.
tại xưởng in Ban Tư Tưởng Văn Hóa
Số đăng ký KHXB : 181/212
do Cục Xuất Bản cấp ngày 16/4/1996
Giấy trích ngang KHXB số 335/96
In xong và nộp lưu chiểu tháng  11  năm 1996
________________________________________

In lần 2: * Nội dung: bổ sung bài nhận định của Bảo Nhất,
Trần Cát Tường, Thái Anh, .
* In vi tính , số lượng hạn chế,
lưu hành trong thân hữu

.


lời chiều. bìa sau.