RONG CHƠI CÙNG CÁT BỤI



  RONG CHƠI
  CÙNG 
  CÁT BỤI

.
bìa tập thơ










.


.



CHẲNG HẠN KỲ

đâu biết khi nao sẽ trở về
từ ngày hạt bụi cõng ta đi
bên kia tiếng hát ngàn năm lẻ
trong cuộc rong chơi chẳng hạn kỳ

SÀI GÒN, 1970
ĐOÀN THUẬN

.
.
 
.
.

HẠT BỤI



Có hạt bụi mồ côi
trầm ngâm bên cuộc đời
nơi dòng sông tịch mịch
lăn tròn về xa xôi.

Đôi khi dưới mưa rơi
bụi buồn lòng chơi vơi
ướt đầm bên hoa dại
cùng sen ngó mong trời.

Mơ lá thắm tình xanh
được yên nhiên trong lành
dù gió sương thác lũ
dù phận đời mong manh.

Ước vọng trong chiều tà
nơi tận cùng bao la
bên kia bờ xa vắng
hương ru người ru hoa.

 

 

BỤI NÂU


Bằng bóng mùa xưa
một lần ngó xuống,
tôi với thẹn thùa
phận mỏng đong đưa.

Bằng đường chia ly
quê người ở trọ,
sách vở thầm thì
nhìn tuổi thơ đi.

Bằng niềm thơ ngây
đời đầy cây cỏ
tôi níu tháng ngày
ru hương hoa bay.

Bằng vệt bụi nâu
dày lên tóc nhỏ
kín phủ mộng đầu
trong cõi bể dâu.

.

tranh của David Roberts
.







.
.
.


CÙNG CÁT BỤI


Tôi cùng cát bụi lênh đênh
Qua ngang đất trọ gọi tên nỗi buồn.
Nghe vàng lá rụng sau truông.

La Ngâu, 1965




BỤI

TÔI


1.                                           
Cuộc đời hồng hoang đa đoan từ cát bụi
trôi qua bể dâu trầm luân muôn kiếp
mông lung lối đi về
vương buồn ngang tóc mẹ
huyễn hoặc nỗi niềm ta.


2.
Ta bà lang thang biết đâu ta như bụi
một hạt bụi không tên không số không màu
đất trời bỏ quên đã lâu
thế nên cỏ cây và sỏi đá và bọ sâu
cà và loài người không hay biết
một hạt bụi quên.


Bụi tôi có lúc quên mình như bụi
hồn nhiên buồn vui giữa cõi người
hồn nhiên theo gió thổi
rong chơi ven đường lấm lem rã rời.

muôn bàn chân giẫm đạp
bẹp dí dưới bùn lầy cùng rác rưởi tanh hôi
khi con người thản nhiên đùa chơi
gào thét tung hô thoá mạ
một thứ văn hoá nhân danh chủ thuyết mị đời…

Dĩ nhiên bụi tôi có quyền ước mơ
kết dính đời mình vào nụ hoa hàm tiếu
cùng làn hương thanh khiết ban sơ
của một loài hoa không thơm lừng tên tuổi
của một mùa hoa không lệ thuộc nắng mưa
một loài hoa như nhiên giữa vạn mùa
dù trong khoảnh khắc sẽ nhạt phai hương sắc
bụi phấn rơi lạnh lùng trên ngàn hoa
và hương cũ chỉ còn hương bụi….

3.
Biết đâu ta cùng hoa theo đường dài
xin lá úa đừng rơi lệ
bởi ngàn năm khi hạt bụi qua đời
đã hoá kiếp một tấc lòng tuổi đá


 

.
tranh của Zhou qing Jun
.

.










NHƯ VIÊN CUỘI

ta theo hạt bụi vào đời
đã như viên cuội một thời trẻ thơ
giật mình giữa những đêm mơ
sóng yên nhiên vỗ suốt bờ dâu xanh.

 



VIÊN CUỘI NHỎ

Viên cuội nhỏ rong chơi nơi đồng nội
qua con đường bùn đất quanh co
nghe rơm rạ vương mang mùi cỏ dại
lẫn hương đồng và sen biếc hồ.

Từ xa lắc cuội tròn không tên tuổi
cõi mịt mùng vạn hữu như trống trơn
đã hoá kiếp qua muôn trùng cát bụi
lăn bên đời nhẵn bóng nỗi cô đơn.

Đã có lúc ngụ hờ ven suối trong
nhận núi rừng làm mái nhà chung
cùng chim lạ muôn xa về xây tổ
để ru hoài hoang vắng đến mênh mông.





BÊN TRỜI  MỘT VIÊN CUỘI


Đốt điếu thuốc vào cuối chiều đông tận
chẳng để quên để nhớ nỗi phiêu bồng
trước viên cuội kẹt giữa khe tường nứt
nơi gốc đời tịch mịch như tĩnh không.

Đốm sáng nhỏ lụi dần điếu Ba Số
lửa phân ly sợi khói và tàn tro
thoáng ấm lạnh giữ đâu điều biến dịch
hạt bụi nào sớm muộn cũng hư vô.

Khói mỏng manh nhập thể cùng mây nước
làn nhạt xanh tan loãng vào quạnh hiu
cuội tròn lẵn im hơi trong mưa lũ
hoá kiếp thân luân lạc cõi tiêu điều.

Tro rơi nhẹ lả lơi trên mô cát
màu bạc phai xám phẳng phủ chân rêu
gió tàn bạo quét mòn hồn đá cuội
chiều dần trôi xui đốm thuốc tàn theo.

Cơn địa chấn chuyển rung đời mộng mị
bức tường cao trên nền đất bụi phơi,
đổ bóng tối điêu tàn xuống vạn hữu
vết lăn trầm một viên cuội bên trời









CUỘI

TÔI


Nhặt tình cờ  viên cuội lãng quên nơi hốc núi
chợt nghĩ cuộc đời nào trầm luân qua bể dâu
đã bào mòn thân phận  đất đai từ ban sơ tịch mịch
tròn lẵn thới gian nhẵn bóng sắc màu


Ném bâng quơ viên cuội lấm lem vào thung lũng hoa dại
ngờ rằng cuội nhận ra cuộc dạo chơi hồn nhiên của làn hương
đã thoát thai từ niềm đau hoang vu mang bóng hình đá cuội
tự thảo thơm cùng ngàn hoa theo gió sương



Nhớ mơ hồ khuôn mặt cuội mồ côi lăn lóc ngang đời
tưởng  chừng hạt buồn của thiên thu đã rụng rơi
tưởng chừng hương hồn của loài hoa tàn phai muôn năm cũ
và dường như nơi cõi lòng ta giọt lệ khô bồi hồi.


BỤI BẬM
RÊU KHÔ

Mái rêu ngói cổ mưa dầm.
Thanh âm nhã nhạc điệu trầm cung mây.
Lăng tăng trên lớp đất dầy.
Dăm ba hạt bụi nước xoay đục ngầu.

Giã từ kẽ nứt khe sâu
Bụi lầm trôi dạt về đâu, mơ hồ.
Giã từ cụm nhỏ rêu khô,
Nơi từng bụi bậm sống nhờ bao thu.

Mưa xa sấm vọng âm u.
Rêu hoang thức giấc giữa mù mịt khuya.
Đâu hay rêu bụi chia lìa.
Lệ trời ướt lạnh đầm đìa tuôn rơi.

Bụi mờ về chốn xa khơi.
Rêu non ở lại bên đời gió sương.

Nancy, 1968

HẠT BỤI
KHE TƯỜNG.

Âm thầm hạt bụi không tên.
Kẹt khe tường nứt dậu phên tiêu điều.
Số phần bụi bậm hẩm hiu.
Gió đưa gió đẩy bao chiều lang thang

Điêu tàn đền cổ chùa hoang.
Vô tư để ngọn gió ngàn thổi qua.
Bụi nương theo tựa tường nhà.
Vách rêu mái cỏ hiên hoa khe hờ.

Trăng pha nhạt bóng sương mơ.
Hương trời thơm thoảng lặng lờ thinh không.
Trên cao mây trắng bềnh bồng.
Dưới thềm đá cuội bám rong qua ngày.

Mùa trôi vạn hữu vần xoay.
Trầm luân cát đất bùn lầy du miên.
Khe tường như một cửa thiền.
Bụi về cõi bụi nằm yên dưới trời.

Giã từ một thuở chơi vơi
Phong sương xua dạt bụi đời phiêu diêu.
Nay bên kẽ nứt quạnh hiu.
Dường như phận bụi ít nhiều an nhiên.



2
tranh của Svetlana Ivanchenco
rong chơi cùng cát bụi .19
CÂY CỎ

TÔI

[tặng  Chân Diện Mục]


Đời không thể gạt bỏ ta như phủi bụi
dù điểm rơi lá vàng đã xa lắc mùa thu
và ta và cỏ cây không cùng chung số phận
ngày đi, sắc hoa phai, nỗi buồn ta đâu hư vô.

Người đến gõ cửa trái tim ta và bỏ đi
nhịp gõ dội lên mặt thời gian chia ly
âm thanh lan trầm theo hơi thở
dù hương hoa mù khơi vườn xuân thì

Cánh mây chân trời mang mưa về đâu
hạt bụi đường hoa lăn lóc có xót đau ?
sao ta phiêu bạt hoài nơi đất trọ
nhớ giọt lệ sầu ai  khóc đêm thâu.




CHIẾC LÁ
  TÔI


Bão gió cuốn cỏ cây về ao rác
lá héo hon rách nát nhớ sương mai
giọt hương  xưa long lanh trên mép nõn
đêm hoàng hoa ấp ủ mộng đời dài.

Hơn một lần hơi sương vào hư ảo
mang theo màu mắt biếc lúc thu phai
bỏ quên lá se lòng ôm giá lạnh
bên vườn hoang mộng mị nỗi ai hoài.

Lá vắt kiệt nhớ nhung khô giọt lệ
thân mỏng manh gầy guộc, sắc hao mòn
cuốn khô khốc tàn dần trong nắng quái
nhựa cạn nguồn tách lá buổi xanh non.

Lá vàng úa khi lìa cành bất chợt
dưới cội cây mục rã  mối mọt đầy
lũ trùng đất đùn lên như mộ chí
tưởng cùng sương hạnh ngộ cõi khói mây.

Giờ nằm đây trên lớp bùn quánh đặc
rác cuộc đời ngập ngụa giấc mơ hoa
nghe cát bụi thì thầm cùng giun dế
Tôi cuối trời heo hút ngóng sương sa.





LAU SẬY

TÔI

1.
Dòng chữ nhỏ màu xanh, tờ giấy trắng.
Qua cửa đời nhìn xa hút bờ lau.
Ngắm sương mù đong đưa trong khóm sậy.
Đôi mái thuyền neo tạnh bến giang đầu.

Cờ lau trắng phất phơ theo gió nhẹ
Tiễn chim chiều về tổ núi rừng xa,
Lau xào xạc như ru đồi cỏ cú.
Trang viết thầm khép lại đôi lời hoa.

2.
Tôi nghĩ về đời sậy, qua con chữ,
nghe liu riu nhành lá ru mái thuyền
ngỡ âm điệu nước len theo bờ suối,
chợt thấy vui một thoáng giữa ưu phiền.

Ngẫm xa thêm khi sậy ngoài dông tố.
Gió lùa qua, thân rạp xuống cỏ non.
Mưa dội xuống, rể mần ngập bùn đất.
Đâu khác chi phận tôi giữa mất còn.
 

         La Gi, 1976
 
 
 

VƯỜN HOANG

Nơi vườn hoang lặng yên
như thể cỏ cây chẳng muộn phiền.
Hoa dại tự tình quanh mùa đẹp
Chim khách về trú đêm.

Dàn ti gôn bên hàng râm bụt
choàng lên khóm trúc
chiếc khăn thêu những trái tim
men theo con đường đất
rêu biếc phủ im lìm.

Cội mai già chẳng hẹn cùng ai,
đến kỳ lại nờ lại tàn phai,
để sắc xuân mùa trước,
thấm lạnh bao đông dài.

Cây lựu một mình bên giếng
thấp lửa khi hạ sang,
đâu biết bên kia mùa phượng.
sách vở đời ta đã sang trang.

Loài kim cúc thu hình ẩn dật,
quạnh hiu một góc vườn,
giấu chiếc nút vàng vào cỏ rối,
mơ màng dứơi mù sương.

Cô liêu dáng ai đi về.
Hoa đâu mãi thức chờ ta.
Ấu thơ ra đi chẳng bao giờ trở lại.
Bước đời nối tiếp những dặm xa

 

 
MÙA HOA
và TÔI

Bao mùa hoa đi qua đời tôi.
màu phôi pha phiêu diêu về trời,
hương thơm thảo lặng vào ký ức,
dù tha phương luân lạc chơi vơi.

Hoa mua non xanh tròn thơ ngây
không âm thanh nương theo chân ngày,
đã cùng tôi chăn trâu xóm ruộng,
thả vui buồn qua đồi cỏ cây.

Bao sân trường đường hoa không tên,
lời thầy cô thời xưa đâu quên,
gác hoa xoan bạn bè sách vở,
như còn nguyên dù đời gập ghềnh.

Hoa lưu ly lưu sầu chia ly,
lời nguyền xanh mong manh ra đi,
cánh hoa ép đôi trang nhật ký,
vẫn vương mang hương tình xuân thì.

Hoa sơ khai rồi hoa tàn phai,
tôi rong chơi bên hoa đường dài,
ghé đất trọ tưởng niệm mùa cũ
theo hương trầm lần về một mai.
 
 

MẤY MÙA HOA DẠI

Hoa mùa chuyển nhựa hồng hoang,
như đời nhân quả tuần hoàn tử sinh,
như ngày khởi tự bình minh,
như đêm buông phút lặng thinh hôn hoàng.

Hạ thu mưa đổ lá vàng,
sầm, sim, huệ, cúc, hồng, xoan, tràm, muồng,
bằng lăng, dạ lý, quế hương
chờ cây thay lộc lạnh sương đông hàn.

Ngàn mai tự đón xuân sang,
anh đào, ngọc điểm, địa lan, sen đầm,
từng đàn én hạc xa xăm,
về ngang động diếc, đồi trâm, rừng dầu.

Bấc nồm ru ngọn sầu đâu,
lưu ly, thiên lý, nhạt mầu mơ xưa.
cây hoang cỏ dại bụi thừa
tiễn đưa từng cánh lưa thưa hoa tàn.

 

HOA ĐẦU ĐỜI

Bên hoa hồn nhiên cùng rong chơi
Khi trên sông xanh đò ngang trôi
Khi qua đất trọ tìm nơi ngụ
Khi vào ga truông lòng bồi hồi.

Bên hoa thư sinh quanh sân trường.
Trường làng nhà tranh nơi quê hương.
Trường tỉnh mái ngói trong phố thị.
Sách vở bút nghiên lấm gió sương.

Bên nhau buồn vui mùa hoa xoan.
Trang thư lưu hương ngày thu vàng.
Tâm tình mong ước niềm chung thủy.
Dù đời trắc trở cách quan san.

Mùa đi lưu ly sầu đâu rơi.
Màu hoa phôi pha buồn không lời.
Tôi chiều nguyệt quế đêm dạ lý,
dưới hoa, tưởng nhớ hoa đầu đời.

An Hội,1964



tranh của Julian Alden Weir


















.
 
 
 

VIÊN SỎI
CON ỐC
và TÔI

Nơi tôi ngồi chiều trôi rất chậm
viên sỏi nằm lạnh buốt giấc mơ rêu
một con ốc bò ngang viên gạch vở
vẽ dấu chân vào vạch tối quạnh hiu.

Xóm tôi ngụ mới về, người lạ lẫm
viên sỏi nhìn dường như thấy đâu quen
đời nhẵn bóng bao sắc màu năm tháng
đường mồ côi lăn lóc nỗi gập ghềnh.

Con ốc sên cuộn chiều vào chiếc vỏ
bỏ lại tôi một khoảng trống lặng câm
không đủ quên đôi mắt sâu hoài niệm
giọt lệ người thấm lạnh suốt trăm năm.

Từ xa khuất lạc về chiếc lá úa
sắc vàng thu một thoáng theo chiều rơi
dù cây phố Sài Gòn xanh cuối hạ
để tôi buồn nhớ bạn cuối phương trời.

Sài Gòn, 9/2012




VÀO ĐỜI

Ta lớn lên như loài hoa dại
nhìn những mùa chạy đuổi trên vai
nghe tủi buồn cứ lớn từng ngày
thời thơ ấu bổng đâu tuột mất.

Ta lớn lên nỗi đời rất thật
nghe tình sầu lãng đãng trong mây
nghe buổi chiều đông lạnh thêm dài
con đò nhỏ xa dần bến vắng.

Ta lớn lên thấy mình ngồi lặng
bên nấm mồ mùa hạ bỏ quên
trong lũng đêm chia cách đôi miền
mùa thu gọi lá vàng bay mãi.

Ta lớn lên ôm phần khờ dại
đâu biết còn thua thiệt hôm mai
đâu biết còn thao thức đêm dài
một dĩ vãng muộn phiền trong mắt

Ta lớn lên giữa mùa biển bấc
nghe hạt buồn rơi rụng trong mê
nghe bước đời côi cút đi về
thương quê Mẹ chìm trong khói lửa.

 

 

MỘT DU TỬ.

Bao mùa ở trọ đó đây.
Phò Trì Xóm Rẫy những ngày bé thơ.
Nghe chim xanh hót trăng mờ.
Nhìn đồi hoa dại, thầm mơ trái rừng.

Giã tử Động Chú miền bưng.
Leo quanh Núi Nhọn, vượt từng Suối Sâu.
Tìm qua Bến Lội Bình Châu.
Trường làng tiểu học tập câu vỡ lòng.

Đi lên Bà Rịa phố đông.
Bơ vơ khờ dại giữa dòng gió sương.
Thầy cô bạn học sân trường
giúp tôi tiếp cận văn chương tú tài.

Sài Gòn tiếp bước tương lai.
Văn Khoa Sư Phạm luyện tài dưỡng tâm.
Dạy tư kèm trẻ nhiều năm.
Tập tành nghiên bút phương châm Thầy Đồ.

Ra trường về xứ Đông Hồ,
Mê âm vọng cổ bên bờ Thuận Yên.
Nơi trường trung học Hà Tiên,
đọc Chiêu Anh Các, ngẫm huyền thoại xưa.

Ba năm dưới bóng nắng mưa
được thay nhiệm sở dù chưa đến kỳ.
Hồi hương đất mẹ La Gi.
Sau lưng bỏ lại thời ly biệt buồn.

Lang thang bên suối cội nguồn.
Cùng hương đồng nội, với luồng gió thu.
Xa rồi đất trọ bụi mù.
Nhớ câu lục bát Mẹ ru thuở nào.

La Gi, 1972

 
 
 
ĐẤT TRỌ

TÔI


1.
Cõi đời quen lạ gần xa,
Đôi khi lỡ độ giữa ta và người.

Yêu thương, xuân thắm hoa tươi,
Hận thù, chối bỏ nụ cười lệch môi.
Mơ xưa ước cũ một thời,
Vai kề bước mỏi,  nay đôi đường về.
.
Một người phiêu bạt xa quê,
Cô đơn làm bạn bộn bề buồn vui.
Nắng mưa cát bụi dập vùi,
Giữa đông phố xá ngược xuôi thị trường.


Một người nơi đất đế vương
Lầu cao biệt thự cung đường nguy nga.
Mê say nhung lụa phồn hoa,
Quên ngày chia cách lệ nhoà tiễn đưa


2.
Tôi về đất trọ qua mùa.
Tàn tro hương lửa thẹn thùa hôm mai.
Miên man hoa nở hoa phai
Thu sang lá rụng, đông cài giá băng.


Tiếc thương chi cũng muộn mằn
Mất còn, một lẽ thường hằng, như nhiên.

          Thảo Điền, 2014



QUÁN TRỌ

Bãi bờ yên trước bóng khuya.
Tiếng lau sậy chạm cõi kia quán đời.
Dưới hoa lặng một ta ngồi.
Bóng trời khuya chạm vào môi cười thầm.

Người xa như thể trăm năm.
Ngoài kia núi cũ đã nằm ngủ lâu.
Ta ngồi tay chống mái đầu.
Phía rừng trăng muộn phai màu sau cây.

Cuối trời mây thản nhiên bay.
Quán khuya ta trọ chờ ngày mai đi.

 

GÁC TRỌ

Hẻm sâu xóm nhỏ miền quê,
U già bạc tóc, bốn bề lặng yên.
Gác cây, một góc muộn phiền.
Mái tôn gió nhịp, bóng nghiêng ngoài chiều.

Cây xoan già tự cô liêu.
Tím buồn rụng xuống bao nhiêu khung đời.
Bút nghiên đèn sách hoa rơi.
Tôi cùng ngày tháng bên trời tha phương.

Trường xa khuất mấy cung đường.
Cũng xa hút bóng phố phường phồn hoa.
Đi về lối cỏ sương pha.
Dã quì sen ngó hương trà đón đưa.

 

TRƯỚC DÒNG SÔNG

Dòng sông hát một mình qua nương dâu.
Dòng sông hát một mình dưới chân cầu.
Tôi một mình hát ru bờ ngủ,
ru vàng hoa cúc trắng bông lau.

Dòng sông hát một mình qua rêu rong.
Dòng sông hát một mình đêm hư không.
Tôi một mình hát mờ bóng núi,
mờ mắt về người suốt bao đông.

Dòng sông hát một mình qua đồng bằng.
Dòng sông hát một mình dưới bóng trăng.
Tôi một mình hát mong lòng tịnh
mong thầm tình xưa không giá băng.

 

NHỚ MỘT CON ĐÒ

Đâu rồi một chuyến đò ngang
để người phố chợ qua làng thăm nhau.
Tiếng chuông rơi phía đồng sâu
mơ hồ như giọt đàn bầu ai xưa.

Quán lều bến vắng khuya mưa.
Ngỡ ngàng ta tưởng như chưa hề về.
Hay đò lạc bến sông mê
để dòng lũ cuốn trôi về biển khơi.

Đò ơi !
Tiếng vọng không lời.

 

 

ĐỜI  LỮ THỨ

Xin gửi lời buồn vào mông lung trăng sao
khi con chim thôi hót trên cành mùa đào
theo tháng năm dài gió sương bay mãi
bước chân nào lối nhớ xanh xao.

Ước mơ thả hồn về đường cũ
cỏ may đan búi tóc rối bời
chiếc lá vàng khô nằm yên ắng
lời tôi im lặng nơi quê người.

Dòng sông, dòng sông trôi muôn đời
thời gian qua đi, qua đi về xa khơi
lãng quên chìm sâu vào nuối tiếc
ai tha phương lòng không đơn côi.

Cánh hải âu tả tơi ngoài giông gió
trời mù lên mây nước bàng hoàng
tôi khát khao bếp lửa chiều lữ thứ
ấm một đời lang thang.

Gia Định, 1965

 

DƯỜNG NHƯ

Một ngày nào đó rất xa
dường như ta đã hẹn ta sang bờ.
Cũng dường như rất tình cờ,
ta gặp ta,dưới mưa bờ bên nay.

Một nơi nào chớm heo may
dường như có cánh hạc bay ngang chiều.
Cũng dường như chỉ một chiều,
ta nhớ đâu đó ít nhiều hoa rơi.

 

.

.tranh của Nguyễn Thanh Bình



GHÉ QUA ĐỜI

Có lẽ nào
cỏ hoa tự mọc.
thà hương theo mây trôi.

có lẽ nảo
ưu phiền tự đến,
lan man không lời.

Tôi ghé qua đời,
ở trọ dưới heo may,
lơ mơ bên rừng trúc,
gió sương phả bụi dấu ngày.

Hà Tiên 1972.

 

 

CẦU KHUYA

Một chiếc cầu bắc qua bờ khuya.
Lục bình tím trôi vào khúc tối.
Hàng dừa ven sông quên mất tuổi xưa.
Đêm khuấy lên tiếng vạc sau đồng nội.

Có người bỏ dòng sông đi.
Cầu bắc qua sông vì nhiều lẽ.
Đêm vắng thinh vì chia ly.

Tôi ghé lại bên đời.
Trăng đã lên phía chân trời.
Tưởng cầu tre không còn đơn lẻ.

 

DỐC SƯƠNG MÙ

Dốc mù sương kín non xa
Vội người, ta chẳng vội qua từng chiều
Chợt nghe thung dưới đìu hiu
Cánh chim về khuất bóng xiêu lối rừng

Dốc mù bay gió qua bưng
Ngựa nhoài vó, cát bụi chừng ngủ yên
Mây chao bóng xuống một miền
Và mưa nắng gửi ưu phiền lại ta.

Dốc đời còn ở thật xa
Và ta đi mãi chưa qua hết mùa
Nắng đầy lên cánh hoa mua
Thoáng bâng khuâng cũ nhẹ khua trong hồn.

Chuyến xe đổ nhịp về thôn
Đá lên rêu, phố hoàng hôn lên đèn.
Bên đồi một đốm lửa nhen
Ta nghe ta gõ bước quen dốc đời.

 

ĐỒI CỎ CÚ

Xưa lên đồi cỏ cú
thả hồn ta theo mây
để trâu về đồng vắng
tuổi thơ trôi từng ngày.

Qua bao đồi cỏ cú
qua dặm đường gập ghềnh
bạn chơi ngày đồng nội
còn ai nhớ ai quên.

Qua bao đồi cỏ cú
buồn nhớ chị chiều xưa
về quê chồng xa lắc
con đò dòng sông mưa.

Về qua đồi cỏ cú
quê ngoại chưa vào thu
lúa đồng còn xanh mạ
tóc mẹ đã sương mù.

về qua đồi cỏ cú
giờ cha cũng xa xôi
chỉ còn chân trời thẳm
áng mây trôi muôn đời.

 

Ở NÚI

Đôi lần lên ở núi
giữa lặng câm vô cùng
đá toát mồ hôi lạnh
rừng thẳm sâu mênh mông.

Sờ tay lên vách núi
nghe tiếng vọng lòng mình
rong rêu kiếp nào cũ
khe nứt dài lặng thinh.

Tiếng hót loài chim nhỏ
rơi xuống giữa hoàng hôn
chạm lưng chừng con suối
nghe xa cũng thấy buồn

 

THA THẨN

Xuống non tìm vết nụ cười.
Lại lên non kiếm hoa thời ban sơ.
Bỗng tôi gặp một kẻ khờ,
là tôi, tha thẩn bên bờ thời gian.

Qua sông ngóng chuyến đò ngang.
Lạnh lùng bờ bến một tràng giang xanh
Nghe đâu trong cõi vô thanh,
hương loài hoa núi thoảng nhanh qua chiều.

Bao mùa lưu lạc phiêu diêu
Đường đời cát bụi, gió hiu hắt buồn
Mình tôi quán trọ ga truông,
mong về quê mẹ bên nguồn đất xưa.

 

QUANH QUẨN

Ta theo ngày tháng qua phường phố.
Gót giầy giẫm nát những chiều đông.
Có đêm điếu thuốc tàn lại đốt.
Tro bụi thời gian gạt xuống lòng.

Lìa phố dong thuyền phiêu bồng thử.
Bao mùa gác mái cuối hoàng hôn.
Nước lên nước xuống bến bờ đổi.
Gõ ván thuyền ca khúc cô đơn.

Quanh quẩn lại về bờ mông quạnh.
Trăng ngàn soi trắng những bông lau.
Ở đâu bến cũ cây đa cũ
soi ta dòng xưa bạc mái đầu.



.

tranh của Alexey Garin..
nguồn internet

RONG CHƠI

Đường dài tôi mãi rong chơi.
Ngu ngơ như thể chẳng trôi tháng ngày.
Dù cho cát bụi đầy vai,
Sắc không sinh diệt một mai luân hồi.

 

 

MỘT
MÙA ĐI

Đời nghèo như chẳng chờ ta lớn khôn
giục ta lang thang ngày xa quê hương
không kịp một lần mơ mộng.

giã từ khóm lau cánh đồng mùa gặt
phất phơ gió chiều lóng lánh sương mai
đâu biết cùng ai buồn vui dặm dài.

Ta đi mang theo nỗi đau thương
một đời gieo neo cùng xóm mạc
Mẹ lặng thầm tựa cửa phía cuối truông

một đi, đành tha phương
tóc xanh bạc cùng lo sợ
ai hẹn chờ chốn khói sương.

.

MỘT LẦN
ĐI

Dường như, sau lưng ta con đường
hoa rơi, hoa rơi mờ hơi sương
có ai thấp thoáng chiều đưa tiễn
bờ liễu nghiêng nghiêng như tơ vương.

Một cõi hồn nhiên chợt quạnh hiu
mắt nai buồn rơi giọt lệ chiều
dõi theo thăm thẳm trời viễn xứ
cát bụi mù bay bến cô liêu.

Tịch mịch quê hương nguồn sông xa
mơ hồ mưa sa, mưa và hoa
mơ hồ mây bay, mây và khói
mơ hồ chia ly, người và ta.

 

Ở MỘT GA XÉP

Con tàu mang nỗi nhớ qua.
Nhớ, ta nhớ cả đường xa phố gần.

Không mong, chiều cũng hao dần.
Không mong, người đã có lần quên ta.
Tàu dừng, tàu lại rời ga
Người đi, người để lòng ta lạnh đầy.

Xưa nơi lũng phả sương dầy.
Bên nhau ấm giấc mộng đầy hương hoa.
Giờ nhìn từng chuyến xe qua.
Lắng chuông chùa cổ, ngẫm ra mơ hồ.

Ngồi buồn ngắm ngón tay thô.
Lanh canh ly đá nghe khô khốc chiều.
Còi tàu xa hút phiêu diêu
Còn đây ga xép ít nhiều bụi bay.

Ga Sông Phan,1964

 

GA CHIỀU

1.
Sương bay nghiêng phố ga chiều
tàu xuôi bỏ dại bóng xiêu bước về
một bờ hoang đá xanh khe
âm u tiếng gõ kiến nghe cuối rừng.

Dã quì vàng suốt mấy thung
người xa buổi nọ chập chùng bao thu
trả cho người phố sương mù
trả cho ta buổi nắng thu mấy trời.

Nỗi buồn ru đến chơi vơi
lặng trong tình cũ một đời xót xa.

2.
Dường như người tiễn đưa ta
về miền đất cũ nhặt hoa phố phường
nụ cười lẫn khuất trong sương
áo bay trắng cuối dặm đường cỏ lau.

Hương mùa thu muộn phai mau
thản nhiên thềm gạch biếc màu rêu phong
tháng ngày tuột xuống mênh mông
bên bờ chiều tạnh tịnh không dấu người.

 

SÂU THẲM CHIỀU

Chiều thả cánh long chong về biển,
lăn đời qua những đụn cát xa,
để mất hút cuối cùng sâu thẳm,
sóng xoá nhoà từng dấu chân qua.

Con còng gió quên đời gió cát,
hồn như đang mắc cạn nơi đâu,
quanh quẩn dưới bọt bèo chân nước,
se cát chiều vào sóng bạc đầu .

Tôi đâu thoát phận đời du tử,
như long chong lăn lóc ven trời,
như còng gió cát chuồi chân sóng.
bao thẳm chiều luân lạc chơi vơi.

Long Hải,1964

 

CHIỀU CUỐI NĂM

Ngày tháng đuổi ta hoài sau lưng.
Ta chạy ta đi, bóng chập chùng,
đò đầy ga xép, nơi đất hứa,
ngoảnh lại, tàn phai sắc núi rừng.

Rượu đế uống suông bên đóa hồng.
Dăm người bạn cũ ngồi cuối đông.
Nhà bên thơm lừng hương nếp mới.
Đáy cốc dần vơi chiều tĩnh không.

Đàn bầu nhịp khúc điệu lam thôn.
Tình cũ nghĩa xưa thấm vào hồn,
dù xa bến nước con thuyền nhỏ,
dù đời lỡ độ tuổi hoàng hôn.

Cát bụi pha mù bóng chiều tà.
Vắng lặng đôi bờ chuyến phà qua.
Đường thôn gió thổi vàng hoa cúc.
Tiếng vó ngựa nhoài chân núi xa.

VẮNG BẠN

Xuân này thôi bạn đã xa
Môt ly rượu nữa hoàng hoa nhớ người
Sông Dinh đưa nước về khơi
Bấc tháng giêng thổi phương trời liễu dương.

Ai tri âm hề một phương
Vườn xưa cúc đã phai hương lâu rồi
Ai tri âm hề ly bôi
Giấc chiều nghiêng bóng ta ngồi với ta.

Biết trăng rồi có lúc già
Ngày trôi còn lại bóng tà dương thôi
Biết người có lúc xa xôi
Bổng dưng có lúc ta ngồi lặng thinh.

Sao rơi như một vô tình
Vàng thu lắng một sắc hình vào hoa
Chừng như thoáng một hương trà
Và ta nát một canh gà nhớ nhau.

 

DÒNG SÔNG THÁNG GIÊNG

Tháng giêng đến, dòng sông về xa thẳm
gộp đá xanh hồn nhiên thêm xanh rong
người đã đến tạc thơ vào hồn đá
từng lời chiều thả lạnh xuống hư không.

Tháng giêng đến, dòng sông qua bến đổ
con đò neo chờ khách hẹn sang ngang
chèo gác mái mỏi mòn bao năm tháng.
chỉ lục bình tím ngát trôi bàng hoàng.

Tháng giêng đến, dòng sông dài vẫn chảy
lau trắng bờ hoa dại nở ngàn năm
người đã đến đã quên dòng sông ấy
ta về treo nỗi nhớ dưới bóng râm.

Tháng giêng đến, dòng sông không tiếng sóng
dưới chân chiều sương phả mờ bên đồi
sợi khói mỏng vắt ngang lời đã cũ
thoáng âm buồn chạm nhẹ xuống dòng trôi

Sông Vàm Thuật,1966

 

MỘT BẾN SÔNG

Dù thành phố bao lần thay đổi,
vẫn không quên bến nước đò chiều,
nơi em đã qua dòng sông ấy,
cũng là nơi để lại cô liêu.

Xưa, hẹn nhau tìm về đất trọ,
miền địa lan, một cõi yên nhiên,
hương thanh khiết tịnh không tên tuổi,
xa cách đời dâu bể muộn phiền.

Nếu, em về sang bờ bến cũ,
thì xin đừng gọi chuyến đò xưa,
người đưa đò sớm thành lú lẫn,
và con thuyền mục nát dưới mưa.

Đã khuất nẻo vào hồn cổ tích,
cỏ hoa tàn mê muội dưới trăng,
bao lá chết rụng đầy mấy phố,
cõi hẹn chờ nay đã lạnh băng.

Bến đò Sáu Say, 1968

 

NHỮNG NHÁNH SÔNG

Những nhánh sông dài âm thầm trôi
gọi mùa xanh biếc từ xa vời
ta nghe gió nhớ lùa qua tóc
và cả tên người trên đôi môi.

Nước mang theo mùa ra đại dương
bao nhiêu hương núi vương tâm hồn
cỏ ngàn năm ngủ đôi bờ vắng
một áng mây chiều qua viễn phương.

Ta mong chim rừng xa trở lại
khi mùa mưa lạnh một phương người
hoa sông cây bến bao lần đổi
ta vẫn chờ người trong đơn côi.

Những nhánh sông chiều qua đời ta
đâu bờ đâu bến ta mong ngóng
và lũ chim rừng
vẫn bay xa.

 

TRÊN ĐỒI THÔNG

Giữa một đồi thông vắng
giữa một trời sương sa
nhành phong lan thầm nở
hương toả ngát chiều tà.

Nhạc rừng thông dịu lắng
âm buồn ru không lời
hoa lừng hương tóc cũ
nỗi nhớ người xa khơi.

Tôi qua đồi một mình,
cùng cỏ dại lặng thinh
sương vương mờ kỷ niệm
thời áo trắng thư sinh.

Đà Lạt, 1967

 

CÚC VƯỜN CŨ

Bạn ta giờ xa khuất.
Ta ở lại gốc đời
đêm sâu nhớ ngày cũ
hoa cúc một phương trời.

Bạn cũ còn ai nữa.
Đời sẽ dái bao năm.
Ai cùng ta tâm sự.
Hoa cúc nở âm thầm.

Hoa cúc ơi, vườn cũ.
Bạn ta đã xa vời.
Thành phố mùa mưa tới.
Một mình ta đường dài.

 

CÕI VÔ CÙNG

Ta đến đọc thơ trên kè đá
vào một chiều nào đó đã quên.
Lũ còng gió đùa nơi chân sóng,
ngoài hàng dương đâu thấy ai thêm.

Lời thơ nhỏ bay vào hư vắng,
hoàng hôn buồn rụng cuối đảo xa.
Con sóng vỗ vô cùng bờ bãi
cũng vô cùng lặng lẽ trong ta.

Lagi, 1970

 

BÊN TRỜI

Chưa bao giờ, ta từ biệt con đường xóm mạc đã qua.
Cũng chưa quên bến thuyền vắng, đêm chia ly sân ga.
Dù nơi ấy, đâu cớ gì, biết còn ai mong ta trở lại.
Bởi cõi người, muôn đời, tàn nở những mùa hoa.

Mẹ thôi tựa cửa, mỏi mòn, nhớ đứa con tha phương.
Mái cũ, đổ xuống hoàng hôn khói lửa, tan tát u buồn.
Ánh đèn khuya, bếp lửa chiều, cùng Mẹ hiền khuất núi.
Bờ cỏ, giếng thơi nền gạch, tự bỏ dại hoang đường.

Bạn xưa, một thời bắt bướm hái hoa, rong chơi về đâu.
Mùa mưa rừng, lạnh buốt tuổi thơ, bạt ướt mái đầu.
Vụng biển xa, bất thổi, sóng lấp dấu chân ngày bé bỏng.
Tình ngây ngô, như viên sỏi mắc cạn, bên gành đá rong rêu.

Đất quê, nuôi xanh mùa hoa trẻ thơ, thấm giọt mồ hôi.
Đời xua ta vào gốc khuất, cô đơn phiền muộn, không lời.
Nỗi nhớ cố hương, theo từng bước mỏi, gió sương lận đận.
Thầm giật mình, sao ta cò đây, rong ruổi bên trời.

 

.

tranh của Bob Ross




HẠT MƯA

TÔI.


Ngày tàn thu hạt mưa rơi lê thê.
Người đội mưa ra đi không thấy về.
Dù hẹn ước chờ nhau nơi xóm học.
Dù tàn phai phượng vĩ bao mùa hè.

Về trường cũ dầm mưa một mình tôi.
Áo trắng xưa thư sinh đã xa vời.
Âm mưa rơi rạt rào lùa tiếng trống.
vào lặng thinh trong ký ức bồi hồi.

Trang lưu bút ngủ quên dưới bụi mưa.
Giọt mắt nhòe màu mực dòng thư xưa.
Nhưng nỗi nhớ một thời đâu nhòa nhạt.
Dù tháng năm ru buồn mưa lưa thưa.





ĐƯỜNG THỜI GIAN

1.
Mùa hạ đã qua lâu
thu về quanh đây rất chậm
rất chậm cho những người xa nhau
nhớ qua màu lá rụng
những đôi mắt ngủ sâu
bên nẻo đời xa lắc.

2.
Đôi mắt hồn nhiên của tuổi thơ vui
trong đôi tay ngón dài
ôm một niềm thu biếc
nơi thành phố đầu đời
khi mưa bay dài qua khung cửa.

với ước mơ hoa
buồn vui kiêu sa
gửi vào hồn giấy mực
tan trường về chưa biết ướt mi.



Đôi mắt vô tư trên trang vở quen
khi bóng hạc bay qua miền cổ điển
đã gãy cánh vàng đâu đó non tiên
những tràng giang trôi đi xa miền
vào chân trời vô biên.
.
Những lưu bút ngày xanh
chỉ một màu phượng đỏ
ép khô mùa hạ nhớ
với thoáng tình mộng mơ.

3.
Đôi mắt theo ta về phương xa
bước chân chiều phiêu bạt
đường thời gian theo mãi bao giờ
thản nhiên bao mùa cúc
vàng một đời áo thu.
.
Đôi mắt người xưa
trên tháng ngày lặng lẽ
khắc khoải trong ta vô bờ.



 


 

ĐÊM SINH NHẬT

Hãy thắp lên ánh lửa bên trời đêm vắng
trong hồn của mỗi chúng ta
đêm nay nhạc đời tưng bừng mở hội
trên cánh đồng hoa
giữa quê làng đất mẹ.


Chúng ta
những ly rượu đời hãy uống
hãy chúc tụng tình yêu
cùng hạnh phúc
bởi ly rượu nào không cặn đắng
của ngọt ngào tha thiết
của mê đắm tình người
của êm ái lời ru
mà ấu thời của chúng ta
trên đường về dâu bể
hơn một lần xót xa.


Còn bên nhau đêm nay
dù bước đời ngây dại
dù tuổi trẻ đã dong thuyền
dù bờ bến xa khơi
ta chúc người bình yên
trong đại dương đời lộng gió.



 

CHIA TAY
Chia tay người ở ga đêm
Sương khuya mờ bóng cây thềm gạch rêu
Về mai chân giẫm lên chiều
Lá bàng mấy phố rụng nhiều lối quen.

Còn không giây phút hồn nhiên
Hoang vu sắc cỏ một miền cô liêu
Xin người hãy chậm chân chiều
Cho xao xác lá, đìu hiu bến bờ.



 


 

TỪ BIỆT

Phút giây tay rời tay
ta cúi đầu từ biệt
với bao niềm luyến tiếc
dưới mái trường quê hương


Trả về người phố phường
nắng vàng vương mái tóc
trên đường chiều tan học
những ước mơ ban đầu


Thôi bây giờ còn đâu
sương mềm trên mái phố
cùng bên nhau lo sợ
cuộc buồn vui sau này


Thôi một lần qua đây
để một đời nhớ mãi
biết khi nào trở lại
tháng ngày miệt mài trôi


Mai này ta đi rồi
giao trả người cõi đó
một phương trời tuổi nhỏ
những dại khờ nên thơ.



 


 

HÃY ĐỂ LẠI

Hãy để lại ta
những rụng rơi hoa
lời thư mật ngọt
dặm mòn đã qua
xóm nghèo bão rớt.


Hãy để lại ta
lá cuối mùa thu
đồi cây sương phủ
một thời ngây ngô
đầu đời lầm lỡ.


Hãy để lại ta
cõi nhớ vô bờ
thoáng tình vương vấn
ít nhiều mộng mơ
buồn vui số phận


hãy để lại ta
bước chân dần xa
hoang vu tuổi dại
vào cõi ta bà
muộn phiền thêm mãi.



 


 

CON SÓNG NGOÀI KHƠI

Một người xa xứ biếc
mưa chiều đọng bờ mi
mang tấc lòng phố thị
con tàu rời ga đi.


Ta về ngồi nhớ biển
nghe muối mặn đời mình
con sóng ngoài khơi ấy
vỗ một bờ lặng thinh.



 


 

ÁNH ĐÈN

Chiều xuống đã lâu nơi phố xa
ngôi nhà em vẫn ánh lửa nhạt nhòa
của ngọn đèn dầu hạnh
ta đặt lên bậu cửa tưởng tượng một đóa hoa
muộn nở sau rừng cây già.


Lang thang một mình qua miền nhớ
sỏi đá muôn mùa lặng im
ta tìm lại màu hoa sương phố
chẳng thấy gì ngoài ánh sao đêm.




 

CÓ THỂ

Người không cần gõ cánh cửa đêm
vì ta đang thức và gió khuya chưa ngủ
hãy đến thẳng miền ký ức
người có thể lục tìm tất cả
trừ nỗi lãng quên đời ta.


Dường như
người bỏ rơi đâu đó lời chia xa
cùng nụ hôn nhạt nhoà
bên kia mùa lá rụng
dưới gót hài thêu hoa.


Vì lẽ nào người nhầm lẫn địa chỉ
để ta trống trơn một cõi không lời
xin người hãy thản nhiên vui
trả lại ta hồn tĩnh lặng muôn đời



 


 

CỨ HỒN NHIÊN

Cứ hồn nhiên giọt mưa rơi
tóc ta đã ướt từ thời chưa mưa
thời người chưa đến đất xưa
và điều ước cũ đã chưa thành lời.


Cứ hồn nhiên dòng sông trôi
phù sa đã ngủ một đời bình nguyên
lắt lay sóng một con thuyền
ta về gõ nhịp qua miền ban sơ.



Cứ hồn nhiên cỏ đôi bờ        
hoa rừng đâu nhớ mong chờ chi ai
trăng treo cho bóng cây dài
tàn đêm khuất núi trăng mai lại tròn.

Cứ hồn nhiên mây trên non
cũng hồn nhiên tuổi trăng tròn của em
để ta nhớ tóc vai mềm
đã hồn nhiên rót êm đềm vào ta.



 


 

MÀU CHIỀU

Tiếng dế ngoài khe đá
làm xanh thêm sắc rêu
bay hút về phía núi
nghe lạnh hơn màu chiều.


Cuối chân trời xứ cổ
vàng bao nhiêu lá khô
cây mùa đông chưa thức
những ngón dài tay thô,


Mái tóc trên vai người
nghiêng dáng nửa đường ngôi
chiều chạm màu lên lá
lòng chạm vào xa xôi.






CHIỀU TRÔI


Dăm chiếc lá rụng nằm nơi sân trước
con chim chuyền tiếng hót lẫn trong cây
chiều tĩnh lặng khi lòng chiều phai nắng
ở đâu kia rêu đá đã lạnh đầy.


Chiều dần trôi và lòng phiền ở lại
hương nhớ nào phong nhụy một đời hoa
người, ánh mắt nhìn suốt bờ đau nhức
của một ngày một thuở đã rất xa.






 

LOÀI HOA TRẮNG

Có một dòng suối nhỏ
lặng lẽ dưới chân đồi
có một loài hoa trắng
nở mãi trong lòng tôi.


Em là hoa trắng ấy
vương hương mùa thơ ngây
ta như dòng suối vắng
trôi mãi không tháng ngày.


Suối qua ngàn lau lách
hoa dại tím đôi bờ
vẫn nguyên màu trắng ấy
của tình em ngây thơ.


Êm ả chiều vàng xuống
lặng thinh cội thông già
hương phong lan thầm lặng
dòng suối trôi về xa.





 

MÙA LƯU LY.

Em xa như quên mùa lưu ly
Mai xanh ti-gôn. chiều dã quì.
Lời ru êm ái đêm thiên lý.
Hương mơ hoa mộng buổi xuân thì.


Còn đâu vườn xưa thời gian qua.
Phong lan bâng khuâng ngoài hiên nhà.
Trinh nữ hồn nhiên cánh khép nép.
Nụ hồng thơm thảo đôi môi hoa.


Hương mùa trôi đi về xa khơi.
Tình người như hoa khi pha phôi..
Tím tai màu buồn đóa sim rụng.
Vàng thu sắc nhớ lá úa rơi.


Hoa dù tàn phai dần trong sương
Niềm đau theo ta đời tha phuong.
Nỗi nhớ còn nguyên trong ký ức.
Dưới hoa bên nhau một chặng đường.



 

THÁNG GIÊNG XA
 
cuối thu vàng lá rụng
đông sớm về lạnh đầy
tháng giêng giờ xa lắm
nhớ mãi tình thơ ngây

tưởng em cánh hạc nhỏ
vào khuất xa đời xưa
để một loài sâm cát
vàng hoa biết bao mùa

chợt em về biển cũ
nghiêng nón qua hồn anh
mỉm cười trên kỷ niệm
với mắt buồn mông mênh

tháng giêng giờ xa lắc
đông sớm vẫn lạnh đầy
em đâu còn thiếu nữ
nhớ chăng tình thơ ngây.



 

TỰ  VÔ CÙNG

Đêm kỷ niệm không người về thắp nến
lời nguyện cầu xin gửi lại hôm mai
bởi thạch thảo nghìn trùng hương vô lượng
cõi mộng hồn mòn cũ lối mơ phai


Người cứ đến dạo chơi đồi hoang mạc
hồ liễu khô theo nắng cát gió mây
ta trót đã một lần hăm hở đến
rừng hoang tàn khuất nẻo những hàng cây


Trái đất quay lạnh lùng quanh trục ảo
ngày và đêm nối tiếp tự vô cùng
đâu cần biết đời treo ngang sợi mỏng
chạm mé nào cũng thật mông lung.


 


 

THƠ XUÔI VỀ XA

mùa thả sương về lũng bâng khuâng mấy độ hoa vàng
từ dạo lá nhớ mênh mang, sao Hôm mong ngóng sao Mai
khi lệ nhòa trong mắt người đi cúi mặt.


nắng hãy lên trên đồi xanh và trong lòng người, dù rằng
bao đêm vẫn gọi tình xa về phong tỏa giấc ngủ thiên thần
dù rằng mối sầu vẫn giăng tơ đâu đây ngất ngây dại khờ.


đồi thông vi vu lời thơ biếc
và gió, hãy đàn lên khúc nhạc chiều thì thầm
nơi miền thơ ngây ngày cũ.


phố cổ đêm hoa đăng
hãy thắp sáng tin yêu cho môi ấm và mắt thôi buồn
cùng suối tóc triền miên trên đôi vai ngoan
theo điệu luân vũ chập chùng.


niềm vui hãy vỡ òa trong trí tưởng
và lãng quên xóa mờ dĩ vãng vô tư cùng kỷ niệm,
ôi kỷ niệm lung linh như sương đồi sớm ven hồ
phút giây bàng hoàng.


lốl mòn vắng hoang cỏ non nhung mượt xanh
và tiếng chim đưa bước người qua muôn bến mộng
(dĩ nhiên, mùa đông vẫn rớt lại đường tơ mong manh
trong đôi tà áo)


thời gian cùng giông bão
hãy dừng lại cho nụ hôn bất tận giữa đời
và ta chúc người bình yên trong giấc mơ vừa chớm.


điệu blues xa vắng miên viễn kia
hãy ở lại cùng ta đêm nay
gót giày ta lặng lẽ trên đường cô đơn muôn trùng.


Đà Lạt,1967

 


 


 

TIẾNG VỌNG

1.
Ta đến hát
trên hoang vu tháng ngày
gõ nhịp vào dâu bể.

Tiếng hát
không chạm vào trái tim người
chạm vào đá núi
chạm lưng chừng nỗi niềm.


Nhịp gõ
không chạm lên vai ngoan
chạm lên bước mỏi xuân thu
chạm lên mạn thuyền phiêu lãng.


2.
Ta đến hát
trước cỏ cây hồn nhiên
gõ nhịp lên dòng sông thơ ấu.


Tiếng hát
không chạm vào ban sơ môi em
chạm ngang sợi buồn
chạm vào thẳm sâu ký ức.

Nhịp gõ
không chạm vào lời thơ ngây em
chạm vào ánh trăng
chạm vào hư ảo.

3.
Ta đến hát trước đời em
gõ nhịp lên đời ta.

Tiếng hát dội vào hoang vu
nhịp vào cát bụi.



.
.
.

tranh của Kiri No Ki
rong chơi cùng cát bụi .86


MÁI XƯA

TÔI

Hoa nở tôi ra đi.
Hoa tàn tôi quay về.
Thoang thoảng hương quê dấu giày lấp.

Đường đời qua cao thấp.
Cát bụi pha sương mù.
Một thuở phiêu du trong nắng mưa.

Hưu trí dưới mái xưa.
Ngói đỏ nền rêu biếc.
Bên hoa nhật nguyệt cõi yên hàn.

La Gi,2003

 

 

VỀ HƯU

Dù ta chưa đến độ chống gậy lê
nương bóng mây qua bờ trúc cỗi
nhưng đến kỳ
nhường lối hoa cho người trẻ tuổi.

Về đọc bài thơ Nôm dưới mái hiên
thương một thời Côn Sơn của Nguyễn Trãi
bao mùa Lệ Chi Viên
trăng ngàn đời soi lên mấy cõi

Nơi vườn cũ già thêm cội mai
không một bóng thông, không một dòng suối
đêm tịnh vắng không trôi
hương nguyệt quế nhẹ qua lối sỏi.

 

VỀ VƯỜN

Ba mươi năm lẻ làm giáo viên
về vườn xa lớp vắng bạn hiền
dăm pho sách cổ vài chậu kiểng
mai mọc tường đông trúc bên hiên

Huyết áp tuột hoài ngại áo len
lạnh người nhìn lại lối bon chen
lặng yên dưới mái nhà mẹ cũ
xa khuất thầy xưa bao mùa sen.

Tôi có riêng tôi một góc đời
không ai nhìn ngắm sắc hoa rơi
nhà thôn thanh vắng chim rừng đến
ngày tháng theo mùa tự nhiên trôi.

Tiếng sóng biển xa ru bãi bờ
thôn dâu trăng cũ đọng trang thơ
tôi tạc xuân thu vào hồn đá
tìm trong gốc rễ dấu ban sơ.

 

NGÀY VỀ

1.
Khi mù sương trắng canh khuya
Bên bờ suối vắng, bên kia phố phường.
Ta về, mỏi bước tha phương
Thả áng mây nổi theo trường giang trôi.

2.
Ta phiêu du nửa đời rồi.
Sông mênh mang lẫn trùng khơi gọi mùa.
Bỏ miền phố phủ đất xưa.
Núi phong rêu đá, bến thưa cây vàng.

Thôi lên đồi ngóng thu sang.
Hồn mê mỏi với cung đàn viễn phương.
Vỗ tay cười giữa đêm trường.
May mà còn một con đường cùng em.

 

ĐƯỜNG VỀ

Xa dần phố chợ đông vui.
Thôn yên núi cũ ta lui chân về.
Dấu ngày xác một cánh ve.
Dấu xưa cõi mộng một khe suối nguồn.

Hoa bằng lăng rụng trong sương.
Cỏ lau nghiêng mấy dặm đường về xa.
Có hàn sỹ nhặt chiều tà.
Khuất trong rừng vắng lời ca thu vàng.

 

TRÊN ĐƯỜNG VỀ

Mai này còn bao nỗi lắng chìm vào muôn xưa
bởi em cùng ta trên đường dài ước vọng
khi trở về đất cũ một mùa
nghe hồn nhớ mong trong cô tịch.

Buổi chiều quê hương
ta nguyện lòng ta sẽ yêu mãi em
nhưng xin được chối từ tiếng hát trên mộ đá
lời hoang xưa không xoá mờ được gì
vì sự nuối tiếc là cặn đắng trong ly rượu đời
ta yên ủi ta.

Trên đường về quê xa
ta chẳng mang theo gì ngoài thoáng hương phai
và ước mơ của một con người

Bên em
hẹn hò cùng hoang vu
bầu trời mùa thu nhớ một vì sao
thuyền ai về ngang bến đỗ
nhạc đêm chao những đợt sóng buồn
cỏ cây ngàn hoa khiêu vũ đêm nay
một đêm bầy sao về ăn tiệc mừng
trên những cánh mây lang thang muôn đời

 

THĂM GÁCTRỌ XƯA

Thăm lại vườn xưa khu Thảo Điền
Gác cây nền đá chiều tịnh yên..
Huệ đỏ đôi hàng viền lối sỏi
Một miền ký ức thuở hoa niên.

Sân gạch thềm hoa xanh.rêu phong
Thiên lý tàn khô hương phiêu bồng.
Cội mai lặng lẽ bên khóm trúc.
Bàn thiên nhang khói hồn tĩnh không.

Mái tôn vách ván nơi góc vườn.
Từ biệt ra đi bao mùa sương.
Nhà cũ lạ người, em xa vắng.
Bên hoa còn lại nỗi đau buồn..

Tưởng ngày lưu lạc sẽ qua đi.
Đất trọ phố nghèo nơi kinh kỳ
Ta về nhóm lửa đêm hoa mộng.
Ngờ đâu thăm thẳm đường biệt ly.

 

VỀ THĂM PHƯƠNG XÍCH LÔ

Một lá thuyền đêm xuôi lặng thinh dòng Hương,
đôi bờ cây sông, trăng soi trong vui buồn,
bạn xưa cùng ta lan man chuyện ngày nắng mưa lưu lạc,
leo lét lửa chài mịt mùng bến sương.

Thuyền không qua Phường Đúc không về Văn Lâu,
ta đâu còn gặp Phương xích lô, Dung tôn nữ, Tần áo nâu,
thư mùa hạ chắt chiu nỗi nhớ về nhau thời Vĩ Dạ,
tiếng chuông Thiên Mụ buồn đong đưa sông sâu.

Xóm Thượng câu ca mái đẩy khúc nhị tàn thu nghe mơ hồ,
ánh điện phố khuya cuối dòng heo hút chân trời xa,
ta về hôm ni nhớ chiều mô hoa sứ rơi Thành Nộ,i
cung điện ngai vàng thời gian rêu phong bao ước mơ.

Đời đâu khác chi ngói âm dương nơi chân thành,
cát bụi trăm năm rồi một ngày phủ trắng tóc xanh,
chín chiều lòng ta thương bạn giữa cõi người trong đục,
Hương Giang trôi đi trôi đi đêm sương mong manh.

 

DƯỚI  MÁI XƯA

Nhà xưa còn nguyên vùng ký ức
dù đã khuất vào xuân xanh
mái cành nôm liếp lá thưa
ngày bấc lạnh.

Bao mùa đi qua cánh đồng trước ngõ
ta mót lượm gié lúa bỏ quên trong đời
nghe tiếng hát mùa xa thơm mùi rơm rạ
lời ca dao còn đọng tháng năm.

Một con thuyền ngủ xa xăm
dưới bờ cây những mùa mưa nắng
người giặt áo bên sông, lặng thầm về đâu
tiếng cười rung bóng nước
chiều lắng buồn sông sâu.

Ta về đây một ngày hoa cúc
buồn vui thinh không như hương cỏ lau
khi được ngủ quên bên thềm trăng cũ
mây trắng bay cao niềm xưa gió thoảng.

Đường thôn hoa dại nở đầy.
đâu cần nhớ chi mấy mùa lưu lạc
hương trời đâu đây.

 

 

NƠI THÔN DÂU

Tôi đã về hưu đâu bao năm
trường cũ kề bên ngỡ xa xăm
lá hoa phương vĩ mùa học trước
như thể rơi đầy cõi trăm năm

Bao ngày mưa nắng cùng bão giông
ta đến ta về bàn tay không
bảng đen phấn trắng hồn yêu trẻ
một tắc lòng quê giữa đục trong

Ai đã ra đi chẳng trở về
buồn vui như gió liễu ven đê
hoàng hoa theo tiếng thời gian vỡ
cát bụi phủ dần lên bến mê

Về với cội mai khóm trúc thưa
giàu có đời cho hương không mùa
nắng mưa sương gió kho vô tận
của cả hôm nay lẫn ngàn xưa.

 

BÊN THỀM NHÀ CŨ

Ta về làm giấy bán nhà cũ.
Sau cổng sắt âm thầm,
đám trứng cá mọc hoang khắp vuông sân,
cỏ dại lan dầy đến tận cửa.

Dăm bông bạch hạc dưới tàn vú sữa,
thơm hương đón ta về.
mái rêu tường vôi nhện giăng bốn bề.
vườn hoa tiêu sơ cùng nhật nguyệt.

Khóm thanh trúc lên măng biếc,
ngã bóng lên cội mai xanh,
nhành mẫu đơn cùng cây ngọc anh,
dường như quên cuộc đời tan hợp.

Ta ngồi trước án thư hư mọt,
nơi ánh đèn trang sách, vợ con ta,
bao mùa học đi qua,
mơ một mùa hoa mới.

Vách sờn còn treo tờ thư pháp,
một câu thơ bỏ quên,
trên tượng đá lặng yên,
khuôn mặt vàng bụi phủ.

Bao ngày mái xưa buồn vui thức ngủ,
nay dưới bóng trăng tà,
sương thấm lạnh thềm hoa,
ta nghe ấm một đêm tình đất Mẹ.

Tân An, 2007

 

 

VỀ NGANG NHÀ XƯA

1.
La Gi, ly gia buồn mông mênh
ta về tìm đâu ngày bình yên
đất đai ngủ lạnh, hoa dại thức
hờ hững đường quê, phố lãng quên

Ta về còn ai mong đi thăm
ta về lạ lẫm như trăm năm
tượng đá vườn cây nhìn ngơ ngác
cội trúc hoang sơ tự lên mầm
2.
Ta về ngang đây thăm vườn hoa
dường như cỏ cây đâu quên ta
vàng thu khóm cúc lặng lẽ nở
một thoáng hoàng lan vương chiều tà

Dừng chân đôi giây bên hiên ngoài
nghe như ngọc anh hương còn bay
hàng cây nguyệt quế thơm hoa cũ
bao mùa kỷ niệm còn đâu đây.

3.
Nhà xưa tường vôi nay sơn xanh
ai nghiêng vai nhỏ ngồi sau mành
và bầy chim sẻ trên mái ngói
nào hay ta như một lữ hành.

Tân An, 2010

 

VỀ PHỐ

Loanh quanh mấy mươi năm tỉnh lẻ
lặng lẽ tôi về thành
ôm phố vào lòng mà vẫn nhớ phố
nhớ từ góc ngoại ô xanh.

Bao năm về chưa lần vào khu đô hội
trước phố sang tôi như thổ dân
một giáo già quê kệch bâng khuâng ngại ngần
chừng như căn hộ xưa đổi chủ
và em đã xa xăm
còn chăng tiếng đàn lưng chừng mái phố.
giọt nắng thơm vương nhẹ bên thềm.

Lẩm cẩm tôi đâu nhớ nổi đôi điều mất còn
nhưng đâu quên bạn xưa một thời trẻ con.
Những thằng bạn phiêu bạt đâu đó Pháp Nga Mỹ Đức
hoặc đang lọm khọm cô đơn cuối hẻm sâu Saigon
hoặc nằm yên nơi chiến địa bỏ hoang.

Những thằng bạn quỉ quái mê chơi dễ thương
về gõ cửa ngôi nhà tiềm thức buồn vui cũ kỹ
cùng dạo chơi sau mưa bay quanh những cung đường
bát phố ngày chủ nhật
nhâm nhi cà phê Quán Văn Quán Gió Sân Vườn.

Những thằng bạn say văn chương lai rai cốc bia đầu phố
đốt điếu thuốc soi trang thư nét mực nhàu phai
Ký ức sơ sài mà thấm đẫm nỗi niềm thế sự
một khúc ly ca làm nhớ mắt ai
một thoáng hoa xưa cùng bao nỗi u hoài.

Tôi về chiều mưa sa
mưa tạt lạnh phố cũ
ướt sũng hồn hoa.

Thủ Đức, 2008

 

Về lại
ĐẤT TRỌ CŨ

Tôi về lại Thảo Điền đất trọ cũ.
Gặp u già ngồi lặng dưới hiên đêm.
Mái nhà rêu nghiêng nghiêng vào quá khứ.
Bóng trăng non soi lạnh nửa mặt thềm.

Tôi cũng gặp ở đâu trong cõi nhớ .
Con đường chiều cỏ dại cánh hoa vương.
Em bé bỏng chậm chân về xóm học,
sách cầm tay e ấp lá thư buồn.

Tôi quên mất đã một thời trai trẻ.
đuổi bắt mình quanh quẩn ở phố mây
đâu có biết cây xoan thành cổ thụ
nơi tháng ngày vỗ cánh tuổi thơ bay.

Thảo Điền, một chiều thu

 

MỘT HÀN SỸ

Có hàn sỹ nhặt chiều tà
ẩn trong xóm vắng, đường hoa cúc vàng,
sau lưng bỏ dại bờ hoang.

Trường xưa xóm học xa ngàn.
Xuân thu mấy độ bàng hoàng giấc mơ.
Sương trời ủ dột lời thơ.

 

TIẾNG
CHIM KHÁCH

Chim khách gọi chiều
xua vạt nắng mờ dần thôn dâu,
ta ngỡ bạn cũ về thăm vườn thơm bỏ hoang từ lâu,
bao mùa bão rớt đi qua hàng dậu
nát nhàu hoa râm bụt
thu muộn úa màu, lối nhỏ lá khô lùa lao xao.

Ta chờ nghe
tiếng chân ai dừng yên bên cổng khép,
gót hài êm nhỏ nhẹ trên lớp gạch vỡ rêu xanh,
hương tóc chạm hờ vào nỗi nhớ muôn xưa lặng lẽ,
im lìm thôi, ngoài hiên hạt sương gieo buồn tên

 

THỦY MẶC

Hay lắm cho ta làm ẩn sỹ
về làng mài mực đầy nghiên trăng
nơi nào bay bổng tiếng tiêu trúc
gối đầu sách cổ mơ sông Hằng

Ta vẽ đời nhau thành thủy mặc
ẩn hiện trong chiều suối tóc em
thuyền ta khuất dưới bờ lau trắng
cho nỗi niềm riêng hư ảo thêm

tranh của G.Jong
nguồn internet



KHOẢNH KHẮC

Đời tặng ta từng giây lặng yên
chưa kịp tàn trăng ngày đã lên
khoảnh khắc đôi khi làm chóng mặt
chưa kịp nhớ gì chưa kịp quên’.

Chắc gì đâu sống tới trăm năm
người tìm hoàng hoa nơi xa xăm
ta dựa vào mùa nhìn hoa nở
của cải đời cho một chỗ nằm.

Chân trới xa mây cứ dạo chơi
con nước trường giang cứ về xuôi
ta níu lại gì chưa kịp mất
chưa kịp buồn như chưa kịp vui.




NGÀY XẾ BÓNG

Ta đôi khi muốn thay chiếc răng mẻ
chợt nghĩ mình còn trụ được bao lâu
đêm thao thức vỗ về lòng an tịnh
mong gió thu thổi bạt vạn cổ sầu.

Chiếc răng giả cho thêm nụ cười đẹp
đâu xua tan hình dạng lệch môi hôn
đâu kéo lại màu xuân mái tóc bạc
cõi sắc không hư ảo cả tâm hồn.

Răng lòi xỉ thâm căn trong cốt tuỷ
nụ hoa thơm chuyển dịch tự hạt mầm
hạt bụi nhỏ hoá thân qua bao kiếp
đời buồn vui kỳ hạn khoảng trăm năm.

Răng có thay, phận ta không thay được
trước hiện tồn vạn hữu tựa khói sương
đời trót đã cho ta làm lữ khách
trọ cõi người giây lát lại lên đường.

Răng chưa rụng có khi ta khuất bóng
chưa kịp cười bên hoa một sớm mai.
sao biết được hậu thân ta giả tạm
hay đâu chừng răng duyên giữa môi ai ?

tặng Người Bạn Già
 
 
 

VỆT BỤI ĐẤU ĐỜI

Vào đời vấp ngã té lăn.
Đầu u mặt rách, trán hằn vết đau.

Ra đi từ số phận nào ?
Luân hồi nhân quả kiếp sau đời này.
Thân gầy đội bóng nước mây.
Đôi vai cát bụi, bùn lầy gót chân.

Ta tìm đất trọ xa gần.
Đồng hoang phố thị lần quần ngược xuôi.
Mím môi cười nụ ngậm ngùi.
Nghe chim khách hót, buồn vui một mình.

Ai người tâm sự tâm tình ?
Chợ phiên huyên náo, sân đình trống chiêng.
Nơi nao là động đào nguyên ?
Hoa xinh suối mộng non tiên dưới trời…

Vết thương vấp té đầu đời
đã như vệt bụi một thời rong chơi.

 

LƯU BÚT XƯA

Đôi trang lưu bút ngày xưa
nhạt nhòa theo bóng nắng mưa bao mùa.
Lời ghi dưới cánh hoa mua
gợi nhiều kỷ niệm, thẹn thùa riêng tôi.

Bơ vơ khờ dại bồi hồi,
vai đầy cát bụi khi rời cố hương.
Gió đưa phấn trắng sân trường,
pha vào mái tóc màu sương, bạc dần.

Trước dòng chữ viết phân vân,
mắt mờ trán mỏi, lòng bâng khuâng buồn.
Muộn phiền như thể bỏ buông,
nhưng thân chưa thoát khỏi nguồn bể dâu.

Thư xưa tuy đã phai màu,
vẫn thầm nhớ mãi lời cầu bình an.

An Nhơn, 2014

CHO ĐI NHẬN VỀ

Hãy cho đi, sẽ nhận về.
Khi hương hoa dại ngủ mê cuối trời.

Duyên tình dang dở chơi vơi,
Sẽ còn lưu dấu mộng đời trong nhau.
Đôi khi buông bỏ niềm đau.
Tâm như an lạc giữa bao mỏi mòn.

Mưa trời rơi xuống đầu non.
Bao mùa nước chảy đá mòn thác trôi.
Dòng sông xuôi mái về khơi.
Nắng phà sóng nước thành hơi mây dày.

Cho đi giọt nước mưa bay.
Trời xanh nhận lại áng mây bềnh bồng.
Cho đi một chút cảm thông,
Người hiền nhận thấy cõi lòng tịnh yên

Thảo Điền, 2014

 

THƯ MÙA XUÂN

Làn mây trắng ngang trời xanh thẳm
Một nụ hồng vừa nở dưới hiên
Ta thầm đọc câu thơ cổ điển.
Có bóng trăng và một con thuyền

Ở đâu đó nồng hương nếp mới
Tiếng chim chiều vui không gian xanh
Trên trang viết thêm vần thơ nhỏ
Riêng tặng em nơi quê yên lành.

Xuân làm nở mai vàng trên núi
Ly rượu mời đọng chút hoàng hoa
Ta lại nhớ những người bạn cũ
Những người thân, du tử phương xa.

Xuân mới về theo mùa chuyển dịch
Để tháng ngày thêm tuổi cho ai
Xin nâng cốc chúc mừng tất cả
Chúc hôm này chúc cả ngày mai.

Hạnh Thông Tây, 2015
ĐOÀN THUẬN

 
.


  tranh của Denis Octubre
  rong chơi cùng cát bụi .110



*
TRẦN CÁT TƯỜNG



ĐOÀN THUẬN
rong ruổi cùng con chữ.


             Xa mẹ từ thuở bé thơ,  như một du tử, Đoàn Thuận  rong chơi cùng cát bụi qua những miền đất trọ, qua những mùa thạch thảo.      
             Đôi khi, du tử dừng lại “dưới hoa” bên bếp “lửa đêm mưa”, tưởng nghĩ về một “khoảng lặng của hoa”, một khoảng lặng tình đầu đời. Nghe gió “mùa bấc biển” vi vu “lời chiều” của cỏ cây, du tử lại nhớ lời ru của mẹ dưới “mái xưa” cùng ánh “lửa đầu non” nơi chân trời xa. Một mùa đi, đi mãi, chẳng hạn kỳ, đâu biết khi nao trở về đất cũ quê xưa.                                                     
Đâu biết khi nao sẽ trở về.                           
từ ngày hạt bụi cõng tôi đi.                 
       
bên kia tiếng hát ngàn năm lẻ                   

trong cuộc rong chơi chẳng hạn kỳ.

            Đôi khi, du tử đã cùng “con chữ rong ruổi qua cõi người”, từ bài học vỡ lòng dưới mái trường qua những mùa phượng, những con chữ phấn trên bảng đen, đến những con chữ ám bụi trong sách cổ, ngày xế bóng.                                                      
            Con chữ bò qua mảnh giấy, lưu lại vết tích vui buồn cùng “những điều nghe thấy” trên đường đời. Con chữ cũng để lại trong tâm trí  những tia sáng giúp du tử  tìm đường về chân lý, dù còn mê muội tối tăm.                   
Con chữ dẫn dắt thời trai trẻ qua khắp sân trường.
qua cảnh hoang vu rừng núi, nơi đô hội phố phường
đánh thức cõi mộng hồn u mê tăm tối.
dò dẫm đường về chân lý dù đắng cay đau thương

        Con chữ ấy có thể là những chữ cái trên trang vở học trò đầu đời, cũng có thể là con số trên tấm mo cau ngày chăn trâu nghèo đói, có thể là một dấu hỏi trên chiếc lá khô, một nét thư pháp trên tờ giấy dó, hoặc đôi dòng mực xanh trên trang lưu bút của thân hữu trong tháng ngày tha phương .Cuối cùng, con chữ thay lời “tạ ơn đời” của Đoàn Thuận về cuộc rong chơi đã qua.                   
Tạ ơn trời đất núi sông.                               
cho tôi xuôi ngược chơi rong một thời.                           
tạ ơn mẹ, tạ ơn đòi


* Con chữ vỡ  lòng.
       Con chữ đầu đời là một chữ cái trong ô vuông, đôi khi đứng kề bên nhau giữa đôi dòng kẻ, ghép lại thành câu trên một trang vở học trò..

Con chữ, ký hiệu ngôn ngữ, mang tên chữ cái rời.        
cùng tôi rong ruổi qua cõi người                     

đôi khi nằm im trên trang giấy vô nghĩa.              
đôi khi ghép nên câu trong đầu óc nhỏ nhoi tôi.


        Du tử nhờ con chữ để tập làm văn, tập ghi lại những ngày bé con bên mẹ, dưới mái tranh chiều, bên bếp lửa đêm mưa, như tập tểnh ước mơ về cuộc đời bình yên mai sau.                     
Chữ ê a nguệch ngoạc ngang tuổi thơ nghèo khổ                     
vẽ ra vành trăng khuyết ước mơ lơ lửng ven trời   
   
 
                                         
      Dưới lớp bụi thời gian, vài con chữ như ngủ quên trên giấy, nhưng hồn văn bóng chữ vẫn còn trong trí nhớ của du tử. 
                                     
Một trang vở thuở đầu đời  
.                                      
Nằm yên dưới lớp bụi thời gian qua.                 
         
Bổng dưng một buổi chiều tà.                    

Hồn văn bóng chữ gọi xa lắc về.                

         Thế nên, những con chữ đầu đời chính là con chữ vỡ lòng cho những con chữ tiếp theo.   
             
* “Con chữ đói ” trên mo cau.
        Sau 1954, ở Tân Lý, nhiều người nghèo thất học. Dân làng mở những lớp học “bỏ túi”, vận động người biết chữ giúp người mù chữ học đọc học viết.                                                                           
       Vài lớp học mở trên đồi cỏ, bên bờ sông, quanh đồng ruộng cho những nông dân nghèo. Trẻ chăn trâu  rách rưới  đói ăn, không đủ giấy viết nên lượm que than làm viết,  tách mo cau rừng làm giấy.       
      
Mo cau thay giấy học trò.                                     
Que than thay bút trời cho trong rừng.        
 
Ghi con chữ, lớp triền bưng.                              

Chữ gầy chữ rách, chữ lừng lững no.


       Mùa màng dần dà trôi qua, nhiều mục đồng “đói chữ” theo mùa làm quen với chữ nghĩa. Trên mo cau rừng, người học khắc từng con chữ để tập viết, tập làm văn, ghi lại cảm xúc trước thiên nhiên thơ mộng, những buồn vui của người nghèo khổ và chuyện  tình hồn nhiên thơ ngây.        
                                
Đôi dòng trên tấm mo cau.        
Một trang giấy nhỏ ghi bao nỗi niềm,              
Ngày nào xa lắc tiếng chim                              
Suối trong in bóng hoa sim bên đồi.  


      Bao trang mo không tựa đề, không tên người, không ngày tháng, đã bị bỏ quên, đã mục rã trên cánh đồng làng quê, nhưng mục đồng  ngày ấy đâu dễ nào quên những con chữ đã khắc sâu vào tâm tưởng.
                                       
Xưa lên đồi cỏ cú.                                         
để hồn theo mây bay.                    
thả trâu về đồng vắng.                    

tuổi thơ trôi từng ngày.


      Con chữ trang mo không ghi lại được âm thanh của tiếng chim, tiếng gió hú, lời Mẹ ru nhưng khi về lại đất cũ, nhìn con chữ khắc đôi lời đồng dao, tất cả như vang vọng trong lòng du tử.      
ta về hát bài đồng dao cũ                                  
của một thời bắt dế chăn trâu.                    
mùa bấc thổi lạnh đồi cỏ cú.                    
và mây chiều lơ lửng về đâu.


ta về hát bài đồng dao cũ                                 
lời mẹ thời ru con trong mưa                       
cùng giun dế hát ngoài bờ cỏ.                       
lá tre vàng bay ngang liếp thưa    

     
        Trang mo cau đầy con chữ rách xước ốm o của nhóm bạn chăn trâu một thuở, đã thành cổ tích, đã vào tịch liêu  
          
Đâu rồi một thuở mộng mơ.                                .
Hái hoa bắt bướm mấy bờ lau thưa.          

Bầy trâu thả láng bao mùa                                

Đã thành tích cổ ăn mưa cuối trời

       Đó là những kỷ niệm dễ thương khó phai mờ trong trí nhớ ngây thơ mà cậu bé chăn trâu ngày nào đã ghi lại, dĩ nhiên không phài trên tấm mo cau, mà trên trang nhật ký đầy bụi thời gian:                                                            .
      ”Tôi như gặp lại mình rong chơi trên đồi cỏ cú giữa khu rừng vắng, khờ khạo tìm đóa hoa lạ cài lên mái tóc em, người em gái còn ngủ say trong rừng mơ. Bao chiều thả trâu qua đồng sau mùa gặt, ngậm một gốc cỏ cú nghe hương nồng trong mũi mà hồn như trôi theo áng mây cuối trời. Những con trâu ngày nào thả láng thả bưng đã già nua đã thành tro bụi nhưng hình ảnh bạn xưa vẫn như còn đùa nghịch trong trí nhớ. Những trận bóng quyết liệt tại một thửa  ruộng vừa gặt xong còn nồng mùi rạ ướt. Những buổi đá bò, u mọi, đánh trổng thả diều, những buổi lang thang trong rừng hái nổ hái sim …Hắt hiu một trưa hè. Vi vu một bờ dương liễu. Dìu dặt một đêm mưa”.  
    

* “Ký tự” của đất trời.
        Giữa cuộc đời thầm lặng, du tử có khi gặp một chiếc lá vàng khô ở đâu đó. Một chiếc lá rơi trên đường chiều, nằm trên vĩa hè hoặc trôi theo dòng nước hoặc vương trên mái tóc.Chiếc lá rơi như một nhịp gõ ký ưc                     
        Nhặt chiếc lá, đôi khi  du tử nhận ra trên thân lá mỏng manh úa màu hình ảnh một giọt lệ khô.   
   .
Lá vắt kiệt nhớ nhung khô giọt lệ .                    
thân mỏng manh gầy guộc, sắc hao mòn  
      

          Một chiếc lá vàng vương trên mái tóc du tử trên đường qua ngang xóm cũ nhà xưa. Trên thân lá, sương gió chạm một lổ tròn như chữ O, biểu hiện một ý “không”.Con đường mang tên người xa lạ,“không quen”. Nhà xưa đã đổi chủ, “không em”. Chữ O như một  lời của ai đó đã nhờ gió chuyển cho du tử, thông báo sự “vắng không”, nhắc nhở bao điều đã qua “không còn nữa”.    
            .
con đường qua ngang nhà em                            
mang tên người xa lạ                               
một chiếc lá bay vào ký ức đêm.

luân lạc ven trời khoảnh khắc giấc mê                
tìm thăm quê cũ gặp chiếc lá mưa ướt.          
ta như tưởng lạc lối về.

           Một cánh hoa, biểu tượng một con chữ, một lời thư, được ép giữa một quyển lưu bút, một tập nhật ký, đôi khi bỏ quên trong một phong thư mờ nhạt địa chỉ. Một chùm ti-gôn, một cánh lưu ly, một bông forget-me-not gợi nhớ bao điều.     
               
Em ép trang thư đôi cánh hoa.                  
gửi từ xứ lạnh sương mù sa.              

hoa nhắc “đừng quên người yêu nhò”.          
nhưng người lặng lẽ bỏ quên ta.

        Một đóa phượng ép giữa đôi tờ giấy bóng của một mùa học xa lắc, đã bạc sắc màu, nhưng nhụy hoa như một con chữ, một dấu hỏi về giấc mơ hoa xưa cũ.                          
Một đóa phượng nằm im trong lưu bút.         
sắc màu phai, tàn tạ nét thời gian.          

vài cuống nhụy cong khô như dấu hỏi.         
giấc mơ hoa lặng chết dưới bụi vàng ?

        Một chiếc lá sen bồng bềnh trên mặt nước hồ. Lá sen khô như tờ giấy dó, trên đó nắng mưa đã nguệch ngoạc những nét thư pháp, những ký họa không rõ ý. Lá sen ấy, được trả lại mặt hồ, nhưng con chữ tự nhiên ấy đã từ đâu đến và sẽ trôi về đâu ? Không ai rõ.                         Riêng ông, con chữ ấy như “kỳ tự” của đất trời.

*”Con chữ cũ” trong lưu bút                                                                                                                           
           Lưu bút là trang viết tay lưu lại bút tích riêng của một người. Bút tích ấy có thể nhìn thấy ở con chữ, dòng văn, nét ký họa; không thể nhìn thấy nhưng có thể nhận ra tình cảm lặng thầm, ý nghĩ riêng tư…Thế nên, lưu bút cũng là lưu dấu, lưu niệm của tháng ngày đã xa xưa, đã cũ kỹ, khuất lấp theo cát bụi.

Những dòng lưu bút bụi vàng khô                       
nét chữ trang thư mực đã mờ                              

cánh hoa phượng ép ngày tháng cũ.                            
lời người heo hút nỗi buồn thu.                            

          Trong thời ly loạn, không ai dám chắc sẽ tiếp bước trên đường đời. Học sinh trung học, sau mùa phượng vĩ, nghĩ đến lúc chia ly, dường như ai cũng muốn “lưu bút ngày xanh”. Trong đó, bạn đồng song tự tay ghi lại bao kỹ niệm dưới mái trường. ghi lại bóng ngày xanh, giấc mơ tuổi trẻ. Thời gian trôi qua, bạn học cũ mỗi người một phương, con chữ ngày nào như bò ngang qua ký ức, gợi biết bao nhớ nhung .

Con chữ cũ bò qua dòng kẽ nhỏ.               
mờ nhạt theo vệt mực loang chiều mưa.           
gọi nỗi nhớ về ngang miền ký ức.             
áo thư sinh bạc phếch tự bao mùa.

            Sau năm 1994, Thân Hữu của ông ở nhiều nơi gửi về ông những trang viết, dòng thư pháp, nét ký họa trước 1975 do chính tay ông ghi vào tập lưu bút của những người bạn xưa, những bạn đồng song, đồng nghiệp, đồng hành trong tháng ngày cũ.
Đã xa vắng đôi bóng hình thơ dại.           
tờ thư xưa không ghi trọn niềm vui.                

những trang viết phất phơ màu ly biệt.            

lời chia tay ước hẹn giữa ngậm ngùi


         Rồi một ngày, xa lắc dáng thư sinh, biền biệt bóng người cũ,quạnh quẽ trước bút nghiên, bạc phơ đầu du tử.                        

Ngày xế bóng lật lại trang đời cũ.                 

giấy mực đâu lưu mãi nỗi niềm riêng           
người biền biệt chân trời nào viễn xứ                          
.
tôi một đời cô quạnh trước bút nghiên.


          Những trang lưu bút mà Thân Hữu của ông đã sưu tập và giúp ông in thành sách chỉ là một phần của cuộc đời, do “con chữ cũ” ghi lại 

* “Con chữ bụi” trong nhật ký.                                                                                                             
Nhật ký là chuyện ghi chép hàng ngày nhưng Đoàn Thuận lại có những dòng “nhật ký không ngày tháng” chỉ ghi theo sự chuyển dịch của đất trời, những biến động của cuộc sống.
Có trang nhật ký không ngày.                            
Trên cánh én mỏng đã bay ngang mùa.     
                                   
       
Không rõ khi nao bãi dâu biến thành vụng biển, lòng người đổi trắng thay đen. Con chữ, dòng văn, trang viết đâu ghi kịp phút giây biến hóa hàng ngày. Đâu phải giọt mực hay “giọt thời gian” mà chính giọt nước mắt, chính tiếng thở dài của con người, của viên cuội, mang đến trang giấy trắng vô tư một ý nghĩa, một tâm hồn.

Gọt sương rơi ngang thềm.              
Chạm hồn trang giấy mờ đêm yên.                

Tiếng thở dài viên cuội.

        Đâu phải “con chữ bò ngang dòng kẻ nhỏ” mà chính hạt bụi, lăn qua trang giấy, để lại nếp nhăn, nếp suy tưởng, nỗi buồn của đời lữ thứ, của du tử.
Trang giấy không nét chữ                                
Hạt bụi lăn qua lúc muộn thu.                 
     
Nếp nhăn buồn lữ thứ    
 

           Thật ra, trước 1975, ông có nhiều trang nhật ký xen kẻ giữa những trang văn trong 5 tập Bút Ký Trần văn Thuận. Những tập bút ký ấy có hai chù đề chính: ” Miền đất trọ”, ”Mảng vỡ thời gian”. Sau 1975, năm tập bút ký nói trên đã bị Ban Quân Quản tịch thu và đã biến mất từ đó, đã “lưu lạc theo gió bụi”. Cuộc đời như “lạnh nhạt trước trang ngày” cùa ông, như “vùi dập những con chữ “dưới lớp tro bụi, dưới lớp rêu hoang.                    
vài con chữ nằm im thời gian qua.   
và hạt bụi ngủ vùi trong đất cũ                         

bên thền hoang loang lổ sắc rêu nhòa.

           Lũ bạc ác có thể ném con chữ vào sọt rác, đốt sách vở, treo cổ người viết, nhưng không thể hủy diệt tiếng thở dài của người bần cùng khốn khổ, lời nguyện cầu được sống bình yên.
Xin người đừng ném con chữ vào sọt rác.     
đừng biến trang viết thành giấy vê sinh           

Lửa có thể đốt cháy tất cả trừ chân lý.

          Lửa đốt cháy con chữ, khói bay lên , bụi tro rơi rụng. Thời loạn ly khiến kẻ ở người đi nhưng khuôn mặt xưa vẫn còn đó, không phải trên trang tạp bút mà trong tâm tưởng của du tử, cho dù tro bụi phủ lấp con chữ.                    .
khói và tro, từ lửa, đã chia đôi.                               
tàn đóm thuốc không đủ soi dòng chữ.              

chỉ bừng lên khuôn mặt thuở xa xôi..  
                


       * Con chữ, mảnh giấy, giọt mực tự nó vô tư. Con đường, mảnh đời, giọt thời gian mang ý nghĩa nhất thời. Tất cả luôn chuyển dịch, sẽ mục rã, nát tan, khuất dần. Chỉ nhừng điều bên ngoài con chữ trang viết, bên kia thời gian, sẽ tồn tại lâu dài trong tâm trí của người yêu quí sự thật.

           Thảo Điền, 2014.                                          .
         TRẦN CÁT TƯỜNG


* TÁC GIẢ
Đoàn Thuận tên thật là Trần văn Thuận, tự Cát Sỹ.
Sinh năm 1943 tại  Lagi,  Bình Thuận.
Giáo viên nghỉ hưu tại Thảo Điền,Tp. HCM
[Nguyên hiệu trưởng Trường PTTH Nguyễn Huệ, La Gi]

.

tranh của Nicolay Antonov
rong chơi cùng cát bụi .126


* GIẤY PHÉP XUẤT BAN

NHÀ XUẤT BẢN VĂN HỌC
18 Nguyễn Trường Tộ, Ba Đònh, Hà Nội.
Đt 04 3716 1518 , 04 3716 190,* fax 04 3829 4781
Email ; tonghopvanhov@vnn.vn

CHI NHÁNH TẠI TP. HỒ CHÍ MINJ
290/20 Nam Kỳ Khởi Nghĩa, TP Hồ Chí Minh.
DT: 08 3848 348.   08 3846 9858       Fax 08 3848 348                                       
————————————————————

RONG CHƠI CÙNG CÁT BỤI
Thơ ĐOÀN THUẬN

Chịu trách nhiệm xuất bản: :Nguyễn Anh Vũ
Biên tập;     Triệu Xuân

Nhận định:  Trần Cát Tường
Sửa bản in “Chi Nhánh

Tranh bìa và phụ bản: trich từ internet

___________________________________

In 1000.cuốn . Khồ  14,5×20,5 cm
Bằng vi tính          
 Số đăng ký KHXB 459- 2012/CXB/33-30/VH
Quyết định xuất bản số  302QĐ –VH
do NXB Van Học  cấp..ngày 23-4-2012
và nộp lưu chiểu tháng  5 ăm 2012

.

rcccb 2
.