lửa đêm mưa



LỬA
ĐÊM MƯA

.
bìa trước in lần 1








.
.





LỬA ĐÊM

Nhóm đêm bếp củi cháy
khuất nhanh vào tối mây mù xa
trước lửa mưa nhạt nhòa.

Đỏ than chuyền hơi ấm
lùa lạnh hơi khuya vào bao la
nước thấm rêu hiên nhà.

Bọt bèo ôm chân sóng
khói tỏa lên trời mờ sắc hoa
người quên dấu chân qua.


Nancy,1969
CÁT SỸ




  
.

PHONG THƯ CHIỀU MƯA

Phong thư từ xứ lạnh,
địa chỉ miền núi đồi,
nằm yên bên chiều trôi
ngủ quên con tem nhỏ.

Gió thu lùa qua phố.
mang theo làn hơi mây.
dăm chiếc lá khô bay.
vu vơ ngoài hiên vắng.

Mưa rào xóa thinh lặng
ru nhạt nhòa hàng me
sủng nước con chữ nhòe
dòng thư ướt im tiếng.

Hẻm cụt mưa tắt điện,
bóng tối như bồi hồi
mong ngóng giọt sáng rơi
soi lên trang lưu bút.

Mưa loang phai màu mực
đâu hay thư viết gì
giữa mùa hoa lưu ly
buồn thấm vào kỷ niệm.

     Đa Kao, 1967


.
tranh của Vyaschlav kursin
lửa đêm mưa.8
ĐÊM MƯA KHÔNG LỜI

Mưa ở đây, mưa phương nào
nghĩ như điệu hát chạm vào thiên thu
từ trong quãng lặng mịt mù.

Lá khô rụng để vàng thu
từng hạt mưa, từng hạt mù sương, bay
trong hoang vu chẳng tháng ngày.

Mưa bên song, mưa hiên ngoài
cũng là một giọt lệ dài đã rơi
từ bên kia của nụ cười.

Mi đêm khép giấc mộng người
nhịp mùa gõ lạnh một thời thôi nôi
vết lăn về cuối chân trời.

Mùa nghiêng mưa xuống hồ đời
tôi nghiêng hồn xuống chơi vơi nỗi niềm
núi ngàn năm đứng lặng im.

Lửa người ru giấc mưa đêm
không lời.




MƯA ĐÊM

Bây giờ mùa mưa đến.
Gió rít lòng phố đêm.
Nghe lạnh đầy hư vắng.
Nghe như buồn dài thêm.


Bây giờ mùa mưa đến.
Sông nước đôi bờ đầy.
Thuyền xưa xa khuất mãi.
Lá ướt ngoài sông bay.

Bây giờ mùa mưa đến.
Mưa lạnh rêu hiên ngoài.
Tay với đời dài mãi.
Tóc theo ngày dần phai.

Bây giờ mùa mưa đến.
Phố vắng khuya cài then.
Thềm hoang hoa dại ngủ.
Mình tôi và ngọn đèn.



ĐỐM LỬA

Hạ sang rớt giọt mưa nguồn
nhớ câu lục bát ru buồn nhân gian
mờ xa đốm lửa trên ngàn
giọt sương cõi tục đã tràn mắt đêm.

Bước người chinh chiến xa thêm
ai ngồi tạc bóng bên thềm đá xưa
mỏi mòn hạ nắng thu mưa
hồn sầu hoá đá người chưa thấy về.


LỬA ĐÊM MƯA

Mưa chưa bao giờ thế
ngõ phố sâu thêm lầy
đêm hoang đầy bóng tối
tiếng sấm rền chân mây.

Mưa như ngàn xưa tới
nhung nhớ choàng lên vai
đi mãi trong rừng tuổi
phố xa ai tìm ai.

Mưa như mưa rừng xuống
từ một bờ cô đơn
lá cây bay đầy phố
lá ướt chạm vào hồn.

Từ cõi xa mờ mịt
gió lùa qua đêm đen
mưa tạt qua nhà vắng
mưa dột vào tịnh yên.

Tôi như từ xa lắc
về nhóm lửa đêm mưa
hong khô bờ ký ức
ấm nụ môi giao mùa.


ĐỒI SIM CHIỀU MƯA

Đồi sim trời mưa mãi
khúc nhạc chiều mùa đi
một đóa hồng nhung đỏ
một dòng suối thầm thì.

Tôi như người thủy thủ
chiều neo thuyền giữa đời
nhớ con đò bến cũ
dòng sông mùa êm trôi.

Đóa hồng lặng lẽ nở
khúc nhạc rừng êm du
bên đồi hoa mưa mãi
nỗi buồn nào mơ hồ.

Năm tháng không ở lại
khúc nhạc chiều mùa đi
một đóa hồng nhung đỏ
bến suối mưa thầm thì.


MƯA

mưa. vẫn mưa mãi mà
liễu bờ xưa thướt tha
mưa ướt bờ vai nhỏ
mưa giăng mờ bóng hoa.

mưa rơi nghiêng chiều tà
mưa theo mùa đi qua
mưa lạnh miền đất cũ
mưa nhạt nhoà phố xa.

mưa từ xa lênh lênh
kỷ niệm nào mông mênh
mưa rơi từ nỗi nhớ
mưa tạt vào cõi quên.

mưa. vẫn mưa mãi mà
mưa ru tình đậm đà
mưa thêm người héo hắt
vui buồn đâu riêng ta.



MƯA NÚI

Mưa dội xuống con đường về tháp cổ
gột bụi rêu bám úa mấy tường hoang
nơi lầu tây đâu còn ai hát nữa
cõi thơ ngây vắng bặt một cung đàn.

Mưa phơ phất xoá mờ dần đỉnh tháp
lá khô vàng rơi rụng theo cánh hoa
mùi cỏ mục thoáng nồng qua ký ức
tưởng như trời nhỏ lệ ướt thung xa.

Ta về đây một mình chiều mưa núi
chợt tình quê lay lắt gió tha phương
từng cơn nhớ tạt vào bờ quên lãng
bếp tro tàn hương lửa lạnh đêm suông.


TIẾNG ẾCH ĐÊM MƯA

Khi rừng đêm dứt tiếng mưa
những con ếch vắng vội lùa lạnh sang,
tiếng buồn khuya vỡ trên ngàn,
chạm lên vách cũ rêu vàng đã lâu.

Tưởng trong lòng giếng hoang sâu,
một viên cuội rớt xuống màu thời gian.

.
tranh của Monika Lunisk
 lửa đêm mưa 18

ĐỤT MƯA

đụt mưa chiều dưới hàng cây
làm ta chợt nhớ một ngày xa em
xin trời đừng đổ mưa thêm
giọt xưa đã thấm ướt mèm trong nhau


     Nancy, 1965

BÓNG MÂY

một dòng sông mây trắng
chuyển nỗi khói sương vào muôn đời
cõi người giọt mưa rơi.

hồn nhiên cát bụi dời
bãi bờ muôn kiếp ôm bóng nước
bên nguồn mưa tự rơi.

trăm sông từ mây nổi
nguồn mạch lắng sâu nguồn thác lũ
áo cơm neo bến đời.

lênh đênh cánh bèo qua ngàn sông
phận nào vui hạnh ngộ
duyên gì buồn về không.



GIỌT MÙA

mưa rơi thêm nước sông đầy
cho ta thêm những bãi lầy lội qua
mùa theo giọt nước bao la.

mất người ta nhận ra ta
nghe hương gió sớm biết hoa đang tàn
vắng buồn một nẻo quan san.

lầu xưa khuất cánh hạc vàng
lời thơ chiều vọng qua ngàn năm sau
cố nhân nay ở phương nào.

dường như hạnh phúc giống nhau
mỗi người nhận một nỗi đau riêng mình
trước rừng, đá núi lặng thinh.


KHÔNG MƯA NƠI EM

Mưa, không mưa nơi em
sao ướt bờ vai mềm
mắt chiều như sương đọng
xa nhau rồi, buồn thêm.

Điều gì còn cho nhau
ánh trăng nơi mái lầu
đôi dòng thư đã cũ
hoa tàn hương phai mau.

Mưa, không mưa chiều nay
đường về rơi lá đầy
cố quên người, vẫn nhớ
thu nào không heo may.

Chiều trên đồi cây xanh
ta gặp lại chính mình
trong vô cùng sắc cỏ
lời buồn không âm thanh.


MƯA PHUONG NGƯỜI

Rồi mai em về thăm quê hương,
biết đâu riêng tôi còn tha phương,
cánh mây trôi nổi theo chiều vắng,
vào không gian bao la phong sương.

Mưa đêm rơi đầy nơi chân trời,
biết đâu thuyền neo khuya bên đời,
lối cỏ hoa mờ trong khói sóng,
lửa chài thấp thoáng bờ xa khơi.

Mưa rơi hiên ngoài vẫn mưa rơi,
mưa sao mưa mãi một phương người.
biết đâu lòng tôi nơi quạnh vắng,
xót một loài hoa trong mưa phai.

Đêm nay mưa hoài, mưa chập chùng,
thương mẹ già nua phố bên sông,
tôi mơ bép lửa chân trời cũ
phương nọ phương này trời mênh mông.


HOA MUA TÍM
CHIỀU MƯA

Mây không dưng rơi mưa ngày thu phân.
Bầy chim rừng đâu kia bay xa dần.
Một sắc tím thẳm chiều bên bến nước
Nhành hoa mua phơ phất dáng bâng khuâng.
.
Mưa như sương bay nghiêng mù ven sông
Con đò ngang neo mưa chờ xuôi dòng.
Đóa hoa lạnh khép hờ cánh môi tím.
Chiều tạc màu mây nước vào hư không.
.
Đời hoa mua hồn nhiên xanh thời gian.
bên đồng không, ven đìa cây đầm hoang,
trổ hoa tím, điểm vàng, hương phong nhụy
để một lần tím rụng buồn sang ngang.
.
Dòng sông đưa con thuyền đi xa xôi.
Hoa mua theo sông trôi về chân trời.
Người từ biệt khuất dần trong chiều tím.
Người quay về tím tái hồn đơn côi.

                    Tân Lý,1970



MÀU HOA SIM

Mưa lâm râm trên đồi hoa sim,
bay lơ phơ bên mương rau bìm,
như điệu nhạc chiều trong rừng thẳm,
chim về non, còn khoảng lặng im.

Hoa không tên bay trong mưa rơi,
làn hương thơm theo mây xa khơi,
một thoáng buồn phả màu tím tái,
vào nỗi niềm sương gió pha phôi.

Đường thời gian đưa tôi vào xưa,
trang thư kèm hoa sim chiều mưa,
dòng mực tím màu sim ly biệt,
nhớ sắc hoa, nhớ nhau bao mùa.


BÓNG MƯA

Mây về núi vắng rơi mưa
hoa nghiêng bóng đợi từng trưa từng chiều
trăng rừng trở giấc cây xiêu
xuôi đêm thức nhớ nhung nhiều mắt ai.

Nắng đi ngày một ngày hai
cây chon von đỉnh dốc dài ngóng xa
truông rừng sương phả chiều qua
đèo heo hút bóng người đà cô liêu.


VƯỜN TRĂNG

Khu vướn tôi lặng lẽ đêm khơi
bờ dậu nghiêng mưa gió tả tơi
không ai về đùa vui cùng hoa nở
chỉ vầng trăng mờ tỏ đầy vơi

Ánh trăng
mênh mang một vòng nhật nguyệt
lạnh lùng vô biên chập chùng tròn khuyết
theo nhịp mùa hoa đi
một bóng bên trời vân vi.

Trăng đâu hàn mặc kiêu sa
nhưng dịu mềm đổ xuống hồn hoa
những sợi tơ muôn kiếp
nguồn mộng lắc lơ xa.


DƯỚI MƯA

có người lầm lủi trong mưa
nhặt dăm cánh phượng rơi thưa phương này
hương mùa theo chiếc lá bay
phương kia cuối nhặt dấu giày rêu phong


HẠT MƯA và TÔI.

Ngày tàn thu hạt mưa rơi lê thê.
Người đội mưa ra đi không thấy về.
Dù hẹn ước chờ nhau nơi xóm học.
Dù tàn phai phượng vĩ bao mùa hè.

Về trường cũ dầm mưa một mình tôi.
Áo trắng xưa thư sinh đã xa vời.
Âm mưa rơi rạt rào lùa tiếng trống.
vào lặng thinh trong ký ức bồi hồi.

Trang lưu bút ngủ quên dưới bụi mưa.
Giọt mắt nhòe màu mực dòng thư xưa.
Nhưng nỗi nhớ một thời đâu nhòa nhạt.
Dù tháng năm ru buồn mưa lưa thưa.


tranh của Pompeo Mariani
lửa  đêm mưa 30
BẾN SÔNG MƯA



đưa người qua bến sông mưa
hoa lục bình tím như chưa kịp tàn
chiều đầy sóng nước mênh mang
chợt đôi bờ rộng một tràng giang xa.


TRÊN SÔNG

Mây trôi sông dài
thuyền qua mấy bến
chân trời xa xôi.

Bóng cây rủ mềm
nhịp chèo xa vắng
đưa chiều vào đêm

Bước chân xa người
còn đây hương tóc
áo chùng chia phôi.

Sương đầy bến thôn
rong rêu tiếc nuối
buốt lạnh tâm hồn.


TRƯỚC DÒNG SÔNG

dòng sông hát một mình qua nương dâu
dòng sông hát một mình dưới chân cầu
ta một mình hát ru bờ ngủ
ru vàng hoa cúc trắng bông lau

dòng sông hát một mình qua rêu rong
dòng sông hát một mình đêm hư không
ta một mình hát mờ bóng núi
mờ mắt về người suốt bao đông.


DÒNG SÔNG TIỀM THỨC

Hoàng hôn vừa rụng xuống
bờ bãi đầy hoang liêu
trên dòng sông tiềm thức
những ngôi sao ban chiều.

Con ve mùa hạ cũ
bày tỏ không thành câu
bên kia bờ dĩ vãng
ai tiếc mộng ban đầu.

Mùa đông về xám phẳng
tuổi đời trôi âm thầm
trên phố dài kỷ niệm
tiếng guốc vọng từng đêm.


VỀ MỘT BẾN BỜ.

Dù thành phố bao lần thay đổi
vẫn không quên bến nước đò chiều
nơi em đã qua dòng sông ấy
cũng là nơi để lại cô liêu.

Nếu em về sang bờ bến cũ
thì xin đừng gọi chuyến đò xưa
người đưa đò sớm thành lú lẫn
và con thuyền mục nát dưới mưa.

Đã khuất nẻo vào hồn cổ tích
một con thuyền nằm ngủ dưới trăng
và lá chết rụng đầy mấy phố
cõi hẹn chờ nay đã lạnh băng.


CẦU KHUYA

một chiếc cầu bắc qua bờ khuya
lục bình tím trôi vào khúc tối
hàng dừa ven sông quên mất tuổi mình
đêm khuấy lên tiếng vạc sau đồng lúa.

có người bỏ dòng sông đi
cầu bắc qua sông vì nhiều lẽ
đêm vắng thinh vì nhiều lẽ.

tôi đứng lại bên cầu
trăng đã lên phía chân trời
và cầu khuya không còn đơn lẻ.


ĐÊM BẾN ĐỔ

lá trúc đầu bến đổ
theo mắt triều nhẹ rơi
hạ đầy phố thị nhỏ.

trăng non lặn sau đồi.
lửa xa mờ cây bến,
thuyền gần buồn không trôi.

sao khuya tự chân trời.
soi xanh nửa kè đá.
xóm lưới ngủ đêm khơi




BÓNG THUYỀN ĐÊM

Tung chài vớt một vầng trăng
Trong vô cùng đã lạnh băng hồn mùa
Môt chiều thu lá khô khua
Và một khuôn mặt tóc lùa che ngang

Từng ngày vó ngựa bàng hoàng
Chuyến xe thổ mộ qua ngang phố dài
Dù ai  lở bước  hôm mai
Trương Chi vẫn thả thuyền ngoài sông đêm.


VỀ MỘT DÒNG SÔNG

Xin người chậm phút qua sông
thuyền xưa đã mụt ta không đưa người
bến bờ hãy chậm chiều rơi
để ngày tháng cũ chậm trôi theo dòng

cuối ngày nhớ một bến sông
đôi bờ xa thẳm vẫn mong thuyền về
biển mù rớt bão lê thê
ở đâu con sóng vỗ mê man chiều.

tranh của  Jeff Rowland.
lửa đêm mưa.40


ĐÊM MƯA THU
1.
nhớ cánh rừng mưa rơi
con nai ngơ ngác ngoài hoang mạc
chập chùng đem gió cát.

2.
hàng cây bến sương mù
xác lá về đâu buổi tàn thu
mầm khát xuân lộc biếc.

3.
thoảng hương miền ký ức
lối cũ không người tự rơi hoa,
lặng lẽ mùa trôi qua.



MƯA ĐƯỜNG CHIẾU

Mưa nhẹ rơi đường chiều cuối thu
Bụi cát lặng thầm dưới cỏ rối
Mưa bay nơi xa như sương mù

Bầy chim sẻ trú mưa cuối bờ cây
Chẳng còn ai về ngang nhà vắng
Tiếng hót nhạt dần theo cánh mây.

Đám cúc dại bổng dưng vàng thêm
Lá biếc xanh chân hàng dậu nát
Chiều bỏ đi nhà phố vào đêm


CHIỀU TRÔI

Dăm chiếc lá rụng nơi sân trước
con chim chuyền tiếng hót lẫn trong cây
chiều tĩnh lặng khi lòng chiều phai nắng
và ở kia rêu đá lạnh đầy.

Chiều dần trôi và lòng phiền ở lại
hương nhớ nào phong nhụy một đời hoa
người, ánh mắt nhìn suốt bờ đau nhức
của một ngày, một thuở đã rất xa.


MỘT THOÁNG

Cũng phai thôi những ngày xuân
Trăm năm còn đọng nơi sân nắng chiều
Trên non lau lách đìu hiu
Dưới mây đầu phố cây xiêu bóng tà.

Đường về thôn chợt rơi hoa
Lửa hương như đã phôi pha lâu rồi
Ta lên dốc núi và ngồi
Mênh mang nghe cát bụi dời về xưa


SAO KHÔNG VỀ

Sao không về dạo chơi vườn cũ
hàng cây già đứng lặng bao năm
lối sỏi nhớ gót người vội vã
và lời chim lắng nghĩa thanh âm.

Sao không về nhìn mây phố phủ
chiều vàng rơi gió gọi mưa mau
mùa thu rũ tóc viền sợi nhỏ
đầy lời ru hương nhớ ngọt ngào.

Sao không về trách nhau hờn giỗi
mắt hiu buồn đọng nét sương che
môi rất khẻ như lòng thầm gọi
những ngày xanh cùng những mộng mê.

Sao không về níu đôi viền cửa
hoàng hôn nhìn ngày tháng chơi vơi
từ bao thuở hẹn về nhóm lửa
sưởi ấm hồn đời đã chia phôi


ĐÔI KHI

Đôi khi đá cũng ưu phiền
sông xa nguồn nhớ con thuyền về xưa
đôi khi giữa nắng chợt mưa
một đời phiêu lãng lại chưa quên người

Đôi khi nghe mặn môi cười
trong muôn lá rụng có lời hạnh hoa
đôi khi gần lại rất xa
ẩn trong hạt nước bao la cõi đời.


MÊNH MÔNG

Dòng sông trôi hàng cây sầu đông
rơi lá nhỏ thêm đầy gốc cổ
và tĩnh vật dần vào đêm phố
người muộn về, người đã như không

Ta gặp trong vô cùng
một vầng trăng đáy cốc
cạn cốc nhớ người
không cạn nỗi mênh mông.


HƯ ẢO CHIỀU

Sắc trời thu đã sang mùa
Mong manh nét gió lạnh lùa qua truông
Núi mờ ảo giữa hồi chuông
Người hư ảo giữa chiều buồn bên song


THINH LẶNG ĐÊM

Biết trăng rồi có lúc già.
Ngày trôi còn lại bóng tà dương thôi.
Biết người có lúc xa xôi.
Bổng dưng có lúc ta ngồi lặng thinh


BÓNG TRÚC XƯA

Ta đã đến đặt tay trên ngày tháng
Nghe mùa đi trong hơi thở bình nguyên
Cánh hạc nhỏ mang tình vào núi cổ
Để sợi buồn rơi mỏng xuống đêm yên

Ta cũng đến đặt tay trên ngày tháng
Chẳng nhận ra mình xa buổi thiếu niên
Dăm hoa cúc nở vàng nơi ký ức
Lầm lũi tìm bóng trúc trong vô biên


SỰ DỊU ÊM

Đời tặng ta vài nỗi đau ít niềm vui
nhưng còn mãi trên non muôn hoa nở.
nơi khuất xa bao người ngậm ngùi.

Sự dịu êm của nỗi buồn
đôi khi là nụ cười bên trời cũ
ta về nhìn mưa như sương.

tranh của Pierre Chevassu



TIẾNG ĐÀN ĐÊM

Đêm trôi ngoài hiên vắng.
Giọt mưa thu vương vương.
Tay gầy trên phím cũ.
Mắt ai nhiều giọt sương.

Khúc nhạc chìm vào tối.
Âm vang buồn không lời.
Tôi ngồi nơi góc phố.
Nghe mưa nghìn trùng rơi.


ĐÊM NGHE HÁT

Xin đừng hỏi bước nào về chậm
Điệu slow dìu dặt đêm trôi
Khẻ khàng theo từng lời sóng vỗ
Bãi bờ ru dương liễu xa vời

Theo năm tháng ta như du tử
Đã bao lần quê mẹ xa thêm
Thuyền viễn xứ mơ màng bến đỗ
Về sông xanh vớt ánh sao đêm.

Khuya dịu lắng khúc tình ca
Cốc sô-đa đá lạnh tan dần
Lời hát nhỏ chìm vào góc tối
Ngón tay nào trên phím bâng khuâng

Trời vào hạ phố phường yên tĩnh
Mái nhà xưa mờ giữa âm thanh
Người bé bỏng ngây thơ mắt biếc
Chợt buồn như trái nẫu đang xanh.

Đâu biết được bước nào về chậm
Bởi đường đời còn biết bao hoa
Như thủy thủ sau mùa biển động
Ta neo thuyền buồn nhớ em xa.


TIẾNG HÁT XA

Ai ngồi hát cuối phố mưa
Nghe xa như điệu ru xưa không lời
Điều gì lẫn quất trong đời
Thầm thì như hạt bụi thời bỏ quên.


CHIỀU MƯA NGHE VỌNG CỔ

Trời mưa lũ nghe đầy ẩm đục
bóng cây mờ giữa nơi tịnh yên
vùng kinh xa tháng ngày lặng lẽ
thuyền nhịp chèo trong bóng mưa nghiêng

Những mụn lá giấc chiều rơi rụng
mưa nhạt nhoà từ cõi hư vô
con sóng vỗ bập bềnh chân đước
nơi bờ xa nghe thật mơ hồ.

Lời ai hát một thời thơ ấu
nghe ru dài theo hạt mưa bay
lời ai hát một mùa thu trước
nghe buồn hơn lời của một ngày.

Chiều qua đây buổi chiều mưa mãi
lắng nghe bài vọng cổ lênh đênh
chiều qua đây buổi chiều lành lạnh
có một lời ngừơi đã bỏ quên.


NGHE HÁT
tặng Phan Anh Dũng

Bay lời hát nốt trầm rơi xuống
nước đôi bờ chao bọt âm thanh
vào gộp đá tháng ngày rêu bám
những hạt buồn lắng đáy sông xanh

Ai biết được điều gì còn mất
khi trở về đứng trước dòng sông
đặt tay lên lời ai hát cũ
gặp buổi chiều trôi cuối mênh mông

Và trôi đi trôi đi dòng sông
và trôi đi buổi chiều mênh mông
ta gõ nhịp đợi người về hát
chỉ gặp mình ngồi giữa thinh không


NGỦ QUÊN

Có một lần khuya êm
Ta ngủ quên dưới thềm
Tay níu vầng trăng biển
Tay cầm nửa vòng đêm

Trăng và đêm mông mênh
Biển và người bồng bềnh
Ta chợt ngủ chợt thức
Lòng chợt nhớ chợt quên.


tranh Flip Gaasendam
lửa đêm mưa.60



ĐÊM MƯA
ĐỌC SÁCH

Bao lần đọc sách đêm mưa.
Củi nhen ánh lửa bếp xưa quê nghèo.
Trăng treo mờ ảo lưng đèo.
Đâu soi thấu nỗi buồn heo hút đời.

      La Gàn, 1975

NHỚ MỘT NHÀ THƠ

Chợt lặng lẽ con nồm trở giấc
thoáng mưa mùa đậu trên cánh mây
trăng khuya mờ ảo
xao xác canh gà
từ xóm vườn  tĩnh mạc
bạn ta vừa đi xa.

Nơi Đồi Gió vọng về tiếng sóng
từ một cõi xa vời
từ một vùng biển Nghảnh
khúc tình ca dịu vợi
đèn khuya quạnh vắng
trước trang thư ta lại nhớ người.

La Gàn ơi,
La Gàn ơi.
đêm ngút ngàn sương rơi
ai mong nhớ ai
dòng sông Dinh trầm mặc
La Gi trăng rụng đầy.

      La Gi,1993



GHI CHÚ
VỀ ĐƯỜNG THI

Dáng hình ai đã vào xưa
mà hồn thơ vẫn đong đưa cõi người.

Dưới trăng nát nửa môi cười
hoa nguồn đào nở một thời Thiên Thai
nụ đời chín nẫu lòng ai
những mùa hoa khói chưa phai màu buồn.

Đâu hoàng hạc, đâu Tầm Dương
một dòng sông chảy bên phương trời người



LỜI CỦA THƠ

Phải đâu Nguyễn Du viết lời sầu
man mác đời hoa trôi về đâu
và con sóng vỗ chiều Ngưng Bích
để Kiều giáp mặt một dòng sâu.

Lời thơ mênh mang theo gió sương
chạm lên mặt ngày đã thơm hương
chạm lên đồng xanh và biển cả
chạm lên khoảng lặng của nỗi buồn.

Ta mang theo đời nụ hoa vàng
đời mang theo hoa nỗi phai tàn
mỗi lời cuộc sống trao số phận
như con tàu mang theo thời gian.



HỒN TRANG GIẤY
1.
giọt sương rơi ngang thềm
chạm hồn trang giấy mờ đêm yên
tiếng thở dài viên cuội

2.
sợi tóc trắng trên gối
tơ nhện giăng ngang hạt lệ mùa
nghe gần bước chân mỏi.



KHUÔN MẶT THƠ

Nhà thơ
người chạm tay lên ngôn ngữ
khắc lên vầng trán thế kỷ
những nếp nhăn cõi người

người hôn lên nỗi buồn vui
hôn lên cõi chết và đất sồng
ngân lên cung bậc
lan xa về chân trời.

Thơ,
viên cuội lăn qua nẻo đời
lăn tận cùng vô biên
nhẵn bóng tháng ngày.

Chúng ta,
trên đương dài
trong những sớm mai
trong những chiều muộn
gặp lại khuôn mặt mình
nơi những mảng vỡ thời gian.


CHÍ PHÈO

Không đa đa, không siêu thực,
nỗi đau như vết chém.

Một tiếng cười dưới trăng,
siêu vẹo đường làng,
méo mó khuôn mặt.

Một nỗi buồn lương thiện
rớm máu trái tim,
thành nét dao trên cổ tên bạo chúa.

Bắt đầu và kết thúc
một đứa bé đỏ hỏn nơi lò gạch cũ
tiếng khóc hồn nhiên
như viên cuội lăn qua cõi người.



ĐỌC TỐNG BIỆT
của TẢN ĐÀ

Ai người về lại nguồn đào
gởi rằng Lưu Nguyễn đã vào nghân gian
non xanh cửa động hoa vàng
bóng trăng thơ thẩn để ngàn năm trôi.

Duyên tiên chỉ có thế thôi
vút bay cánh hạc lưng trời Thiên Thai
ngập ngừng nửa bước trần ai
người xưa chốn cũ đã ngoài thời gian.



ĐỌC VANG BÓNG MỘT THỜI
của NGUYỄN TUÂN

Anh đã trãi lòng mình lên lẽ phải
để chúng ta nhìn rõ nỗi đau đời
ôi cuộc sống bóng đêm và ánh sáng
mỗi nhà văn một tia nắng mặt trời.

Anh về xa bỏ lại  đời nỗi nhớ
một trang văn rất thực rất xa khơi
một phong cách trái tim lẽ sống
vẫn còn đây vang bóng một thời.



LỠ BƯỚC VƯỜN THANH

Một ngày cuối năm bạn đến chơi
mấy điếu thuốc đen tắt lại mồi
hương trà thơm dưới vầng trăng núi
để mặc ngoài kia dòng sông trôi.

Người đến người đi rêu cứ xanh
lối mòn đá cỏ mủa qua nhanh
ai về Miệt Thứ, ai ra Bắc
ai còn lỡ bước nơi vườn Thanh

Ai đến đùa chơi trên nỗi đau
vườn xưa khói lửa đã úa màu
ai về phía trước màu xanh núi
đâu biết sau chiều đêm xuống mau.

         Chùa Bửu Phong, 1965


ĐỌC TỲ BÀ HÀNH

Dòng xưa thu vắng đìu hiu
lãng du khách thả một phiêu bồng thuyền
giọt đàn đọng giọt trăng nghiêng
nghìn năm sau tưởng giọt phiền muộn rơi



NGHĨ VỀ HÒ XUÂN HƯƠNG

Đời đâu phải một chiếc bánh trôi
mặc dù tay kẻ nặn
cũng không  như số phận
một viên cuội tròn
trên triền đèo Ba Dội.

Chị đã đến trước cửa cuộc đời
gõ nhịp vào đêm đen
nghe tim mình đập nhanh
trong nỗi buồn lẽ mọn
trong nỗi khát khao về một con thuyền
về một vầng trăng và một đêm tình ái
về một điều đời mãi khát khao
hạnh phúc.

Đời không như chiếc quạt
khép lại xoè ra
không như giọt sương
trên đầm đìa lá liễu’

Chị đã đến đứng thẳng trước lều mái cỏ tranh
từ nỗi bưng bồng của người phụ nữ.
ngẫm lại con trăng khuyết tròn
lật ngửa một quãng đời phong kiến
nhìn  thẳng vào sự tối om của khuôn mặt đểu giả
và như thế
chị rất yêu đời rất đổi Xuân Hương.

.
tranh của Miligan
lửa đêm mưa. 74

HƯƠNG LỬA

1.
đưa cây rừng vào lửa
nung nấu tơ duyên  chín kiếp người
ngàn dâu đâu mãi tươi.

2.
hoa nở trong tàn phai
dưới hoa tiếng gõ vàng cát bụi
hương lửa đâu một đời.

          Nancy,1969


GIỮA THU KHÔNG

Xin gom lại bóng trời chiều
cho tan hết nỗi đìu hiu quanh nhà
tóc mùa chợt đọng hương xa
tưởng người cõi mộng cõi ta một bờ.

Xin riêng giữ phút dại khờ
cho người quên nỗi mong chờ bao đêm
ngữa tay hứng giọt trăng mềm
nghe nơi tiềm thức thoáng niềm đục trong.

Ta ngồi giữa một thu không
Bụi ưu tư rót xuống mông mênh này.


LỬA BÊN RỪNG

Ở đâu một cõi vô hình
ở đâu một cõi lặng thinh chân ngày
Mẹ về có nhẹ cánh mây
có quên được những tháng ngày gió mưa.

Quê này tiếng sóng đong đưa
nghe như điều hát ru xưa bao lần
để khi chiều xuống bâng khuâng
lời ru trong nỗi nhớ gần nhớ xa

Cõi đời nàyMẹ đã qua
tóc tơ trắng cát bụi nhoà sau lưng
con đêm nhóm lửa bên rừng
còn nghe lạnh lẽo lưng chừng núi non.


KHÔNG MÙA

Một chúm môi bỏ quên trong hồn
một thu xa vắt kiêt nỗi nhớ mong
lặng thinh thơm bông loài tiểu cúc.

Đàn chim trú đông về lại cánh rừng hoang
lửa cháy muôn đời bỏ lạnh xác tro tàn
hoa dại không mùa vẫn nở đẹp.

Đâu cần ai nhớ về thời thanh xuân
ngàn mai đến kỳ tự biếc lộc
hương sắc sang mùa tự thanh tân.


ĐÊM NGUYỆT QUẾ

Cỏ cây phương xa
ru thắm ngàn hoa
thả hương theo gió
mê say hồn ta.

Sương vương trong cây
nhạt màu hương bay
len qua vườn hạ
cài thơm tóc mây.

Dã quì êm ru
vàng thêm mùa thu
lạnh đêm nguyệt quế
dáng ai bụi mù.


ĐÊM BAN SƠ

1.
Nhịp gõ đêm ban sơ
đá cuội lăn tròn vào cô tịch
tiếng rơi theo lệ khô.

2.
Cõi xưa mịt mù khuất
dưới cây thu muộn rừng tiếc xuân
dặm xa dấu mùa gần.


LỜI
RỪNG CHÁY

Đất trôi hoang mạc đồi
Than non hóa thạch lời rừng cháy.
Âm vọng hồn mưa rơi.

       Sài Gòn, 1969

.
tranh cuả Zerin Kubilay
lửa đêm mưa. 82
TRẦN CÁT TƯỜNG

ĐOÀN THUẬN                           
dưới mưa

          Mùa gõ nhịp lên cung mây, làm ngân lên âm điệu mưa rơi, nghe xa như lời hát cỏ cây giữa quảng lặng thiên thu. Tiếng mưa hòa âm cùng tiếng sóng bờ nước, tiếng gió hú núi rừng, tiếng xạc xào lau sậy.Mưa ru dài bờ cõi hoang vu không tháng ngày.

Mưa ở đây, mưa phương nào                             
nghĩ như điệu hát chạm vào thiên thu               
từ trong quãng lặng mịt mù.

Lá khô rụng để vàng thu.                            
từng hạt mưa, từng hạt mù sương bay.             
trong hoang vu chẳng tháng ngày.

            Giọt mưa thả rơi nốt nhạc rừng xanh rì rào cùng sông suối róc rách, chạm vào vách đá khe núi, dội lên tiếng sấm ầm ì non xa, âm vang tiếng côn trùng muông thú. Mưa ngấm vào đất đai cát bụi gió sương, thấm sâu vào mảng  màu tự nhiên, vào dấu lặng mùa màng. Sau mưa, tiếng ếch trầm bổng vọng về từ cánh đồng xa, từ ao hồ đầm trạch, từ lòng giếng hoang sâu lạnh dầy hư vắng.
Khi rừng đêm dứt tiếng mưa.           
những con ếch vắng vội lùa lạnh sang                 
tiếng buồn khuya vỡ trên ngàn                
chạm lên vách cũ rêu vàng đã lâu.

Tưởng trong lòng giếng hoang sâu               
một viên cuội rớt xuống màu thời gian.    
                                                                     

        Mưa lất phất những hạt nước như sương chạm hờ lên mảng rêu khô trên mái phố. Đôi con chim ngói vỗ cánh bay vào hiên vắng trú mưa. Gió heo mây lùa hương hoa qua kẽ lá ướt, vi vu một khúc nhạc du dương giữa chiều lặng tĩnh 
          
Hạt mưa rơi êm trên mái ngói              
một điệu blues rời nghe quen mênh mang                 
chạm hờ khoảng lặng đàn chim sẻ                    
nhịp cánh nhẹ bay theo chiều vàng  
       

           Mưa mang đến nguồn nước nuôi sống muôn loài nhưng mưa cũng đổ xuống lũ lụt gây nên cảnh đời tang thương. Khi mưa không rơi, “không gian hanh hao”,“khe cạn suối khô”,“cỏ cây lụi tàn”, “ruộng vườn nứt nẻ”, “dân nghèo khốn cùng”.
           Nhưng khi Trời đổ mưa tầm tã.     
     
Lũ tràn qua hoang mạc,lạnh lùng dâng cao            

Nước giận dữ  từ núi dội xuống như thác,                  
cuồn cuộn trôi mau tràng giang không bến bờ,    
chảy xiết xoáy sâu xé toạc gò đống  
       
Đất giật mình sạt lở kéo sập cửa nhà
.

Mạng  sống lửng lơ trên ngọn cây                
Của cải một đời cùng mọi thứ cuốn phăng về biển         
Chỉ nỗi đau ở lại với người trong tiếng thở dài.

      Trời lắm lúc giận dữ thổi về những cơn bão,ào ạt đổ mưa mù mịt đường đời. Đất nổi dây dâng nước lên cao cuồn cuộn trôi bao thứ rác rưởi hôi tanh.       
Nước xoáy dữ. mọi thứ dồn cứng nghẹt họng cống.
Không ngõ trôi, rác rưởi đọng lại bên đường đời.
Lũ chuột nhắc, trốn mưa, rụt đầu khe tường nứt.
Bẩn thỉu thối tha ô nhiễm khắp đất trời.   
   

       Mưa theo mùa rơi, lâm râm trên mặt hồ, phất phơ ngoài bờ liễu, rạt rào qua mái phố, tí tách nơi thềm hoang,nhiều khi lấm tấm ướt một trang giấy.
Mùa nghiêng mưa xuống hồ đời,                      
ta nghiêng hồn xuống chơi vơi nỗi niềm.

        Mưa lạnh lùng rơi trên nỗi buồn vui muôn đời. Dưới mưa, kẻ yên vui đầm ấm tình thêm đậm đà, người nghèo khổ cô đơn nuốc giọt lệ thầm héo hắt muộn phiền.
mưa. vẫn mưa mãi mà                          
mưa ru tình đậm đà                            
mưa thêm người héo hắt                     
vui buồn đâu riêng ta.

       Từ chốn nước mây, mưa vần vũ tạt qua cõi đi về, dầm dề ẩm ướt  miền đất trọ, mịt mùng che khuất bóng phố cũ quê xưa.                         .
mưa rơi nghiêng chiều tà                      
mưa theo mùa đi qua                        
mưa lạnh miền đất cũ                          
mưa nhạt nhoà phố xa

         Mưa vương trên mái tóc đầu trần người lầm lũi đi tìm một chỗ trọ bình yên  Mưa xóa mờ dấu chân, thời thư sinh hoa mộng, trên đường về mai sau. Phương này phương kia cách biệt. Mưa mãi rơi, bùn lầy ngập lối đi về.                           .
Có người lầm lủi trong mưa                  
Nhặt dăm cánh phượng rơi thưa phương này  
Hương mùa theo chiếc lá bay               
Phương kia cuối nhặt dấu giày rêu phong.

         Nơi đất lạ phương người, thủy thủ neo thuyền trong đêm mưa, ngóng về bờ bến xa khơi nơi chân trời vô định.                                 
Mưa đêm rơi đầy nơi chân trời                    
biết đâu thuyền neo khuya bên đời                  
lối cỏ hoa mờ trong khói song             
lửa chài thấp thoáng bờ xa khơi.

          Khách tha phương dừng chân nơi quán trọ, nhìn bóng mưa nhạt nhòa ngoài hiên, nhìn cánh mây trôi nổi vào không gian mịt mùng, thêm xót xa cho  phận đời luân lạc.                        
Mưa rơi. hiên ngoài vẫn mưa rơi               
mưa sao mưa mãi một phương người               
biết đâu lòng ta nơi quạnh vắng               
xót một loài hoa trong mưa phai.

           Từ nơi lạ lẫm quạnh hiu, đứa con xa quê không nguôi mong về chốn cũ, cùng mẹ cùng em bên bếp lửa ấm đêm mưa.                           
Đêm nay mưa hoài, mưa chập chùng           
thương mẹ già nua phố bên sông               
ta mơ bếp lửa chân trời cũ              
phương nọ phương này trời mênh mông.

         Bao mùa mưa trôi qua, Mẹ đã vắng Thầy đã xa,  họ hàng lưu lạc, nhà xưa đổi chủ, còn chăng chỉ là bóng rêu phong bên thềm hoang lạnh, bầy chim se sẻ bay xa dần trong mưa mù.                 
Bầy chim sẻ trú mưa cuối bờ cây                   
Chẳng còn ai về ngang nhà vắng                   
Tiếng hót nhạt dần theo cánh mây.

          Mưa núi, như giọt lệ trời, rơi trắng một không gian kỷ niệm, một quảng đời hoa niên. Mưa gột đi vệt bụi ban sơ bám dính vách tường loang lổ lâu đời.Tiếng mưa, như tiếng thời gian, át tiếng hát hồn nhiên, lắng im cung đàn thánh thiện.                    
Mưa dội xuống con đường về tháp cổ                       
gột bụi rêu bám úa mấy tường hoang           
nơi lầu tây đâu còn ai hát nữa              
cõi thơ ngây vắng bặt một cung đàn.

         Nơi quê nhà, đôi điều như đã phôi pha theo bóng thời gian, khuất lấp vào mưa nắng. để cơn mưa nhớ thương tạt ướt bờ ký ức.                 
Ta về đây một mình chiều mưa núi            
chợt tình quê lay lắt gió tha phương                
từng cơn nhớ tạt vào bờ quên lãng              
bếp tro tàn hương lửa lạnh đêm suông.

          Bếp lửa nhà cũ, mưa dập tắt, còn lại tàn tro. Đứa con bao mùa xa Mẹ chưa kịp hồi hương, lại từ biệt đội mưa ra đi . Sương gió cuộc đời pha bạc mái tóc phong trần. Bước mỏi tha phương lần theo cát bụi tìm chốn nương thân. Noi đất trọ Sài Gòn, trong tháng ngày xế bóng, mưa lại rơi buồn trong trí nhớ. 
Mưa rào tạt qua Saigon phố cũ.             
tưởng chiều xưa em dạo chơi vườn hồn ta.    
giọt mắt buồn rơi quên trong trí nhớ.        
giọt mưa trái mùa của bao mùa thu xa.

          Cơn mưa trái mùa đã xô dạt bao người về phương xa, bỏ lạnh miền đất trọ cũ cùng bao mảnh đời ly tan.                                    
Mưa ơi, mưa chiều nay                        
đường về rơi lá đầy                         
cố quên người, vẫn nhớ                             
thu nào không heo may.

          Mưa chiều nay mưa chiều xưa, mưa nơi này mưa phương nào, đã tạt ướt một tâm hồn.
Mưa từ xa lênh lênh                       
kỷ niệm nào mông mênh                        
mưa rơi từ nỗi nhớ                          
mưa tạt vào cõi quên.

         Mưa như nhiên rơi muôn đời. Giọt mưa đã thấm  ướt một trang viết. Du tử dưới mưa buồn một mình.
Xin trời đừng đổ mưa thêm                
Giọt xưa đã thấm ướt mèm trong nhau.

         Thảo Điền, 2014                                   TRẦN CÁT TƯỜNG.


.
thư họa của Đoàn Thuận
lửa đêm mưa. 91

TRẦN MẠNH TUÂN
   
 ĐÒ ƠI.                             .
    Bài thơ “Nhớ một con đò” rất hay! Nhẹ nhàng, gợi nhớ bến nước, con đò, tình quê hương và cũng chứa chất một nỗi niềm. Tặng tác giả Đoàn Thuận một tiếng gọi đò từ sâu thẳm nỗi lòng nhớ sông nước quê hương:

ĐÒ ƠI!

Đò ơi! Cho bến sang ngang,
Đôi bờ xích lại, phố làng gần nhau.
Chuông chiều ngân, tiếng lòng sâu,
Khói lam quyện giọt tơ bầu tình xưa.

Lạnh lòng bến vắng chiều mưa,
Đò ơi! Vẫn khúc sông xưa, ta về.
Đò xưa lạc bến cung mê,
Nhớ chăng bến cũ? Yên bề mù khơi?

Đò ơi!
Tâm vọng mấy lời.

        TRẦN MẠNH TUÂN




    LÊ THỊ KIM


NƠI NHÓM LỬA                             .
ĐÊM MƯA.   

                             .
Bất kể tuổi thơ hay tuổi lớn, mỗi người đều có một nơi chốn trú ngụ.                           .
                        .
       Nơi ấy bí mật, chỉ riêng anh.                  .
       Nơi chốn êm đềm.                        .  
       Để yêu dấu.                             . 
       Để dung thân.                            .  

Tôi tin Lửa đêm mưa  là nơi chốn trú ngụ của Đoàn Thuận.                            .                                                             .
        Nơi ấy không ai biết không ai hay.        
        Chỉ lửa rừng đêm cùng anh say.               
Cùng anh nâng cốc đêm sầu vắng             
        Thả tình hư ào vào chân mây.    
               

        LÊ THỊ KIM.




 PHAN THANH HẢI 
                          

CẢM NHẬN VỀ                         
LỬA ĐÊM MƯA                            

          Không phải riêng ở Hàm Tân, Bình Thuận mà xa hơn nữa , người yêu thơ đã biết nhiều về anh Đoàn Thuận. Anh là nhà giáo dục mà cũng là một nghệ sỹ, một nhà thơ . Anh làm thơ mọi nơi, trong nhiều hoàn cảnh. Với tâm hồn nhạy bén, giàu cảm xúc; anh có vốn liếng khá phong phú, do vậy nguồn thơ anh đã tích luỹ và cho ra mắt đọc giả khá nhiều.                  

          Đêm mưa đốt lửa sưởi ấm là chuyện bình thường, nhưng với Đoàn Thuận, ngoài cái bình thương ấy, lửa của anh từ trái tim, từ ánh mắt, từ hơi thở và đêm mưa của anh là cuộc đời. Lửa không chỉ sưởi ấm riêng Đoàn Thuận, mà anh muốn đem lửa sưởi ấm cuộc đời.

            Cũng vì vậy,trong Đêm không lời, tác giả đã viết:                         
Mưa ở đây mưa phương nào                      .
Nghĩ như điệu hát chạm vào thiên thu.                .


Núi ngàn năm đứng lặng im                      .
Lửa người ru giấc mơ đêm không lời

        Mưa như điệu hát chạm thiên thu, lửa người ru đêm mưa âm thầm lặng lẽ, Đoàn Thuận đã vượt khỏi cái bình thường của nhân thế. Đây, ta hãy nghe lửa bên rừng của anh:              .
Cõi đời này Mẹ đã qua                    .
Tóc tơ trắng cát bụi nhoà sau lưng                 .
Con đêm nhóm lửa bên rừng                .
còn nghe lạnh lẽo lưng chừng núi non                                    
   
        
Mẹ đi qua cuộc đời, nước thời gian gội tóc Mẹ trắng như bạch sa, nhưng bụi thời gian chỉ nhoà sau lưng Mẹ, còn con dù có lạnh  lẽo ở lưng chừng núi non, thì con đốt lửa bên rừng để sưởi ấm  và đuổi đi cái mờ mịt của ban đêm. Tác giả rất tự tin và có hoài  bảo làm đẹp cuộc đời. Ta nghe anh qua bài Thủy mặc:                        .
Hay lắm cho ta làm ẩn sỹ                       .
vế làng mài mực đầy nghiên trăng              .
Ta vẽ đời nhau thành thủy mặc

              Nghiên mực đầy ắp cả trăng, người hoạ sỹ vẽ dưới trăng, cái cảnh ấy hỏi còn gì đẹp bằng. Vì anh vẽ tranh thủy mặc nên thiếu bóng  giai nhân, và ông vẽ đời nhau thành tranh thủy mặc. Đời nếu  thiếu đẹp thì ta vẽ cho nhau những bức tranh thủy mặc cho đẹp  cuộc đời. Vừa cay cay vừa chua chát. Tác giả làm tôi bâng  khuâng. Anh vẽ tranh rồi làm gì nữa? Giờ anh làm đẹp thêm cuộc đời qua tưởng tượng bằng                           .
cách cho tranh thủy mặc.                  .
n hiện trong chiều suối tóc em.                  .

        Ôi! tranh thủy mặc đã đẹp mà anh còn cho nó ẩn hiện trong  suối tóc của em nữa. Trời ơi! Tôi chết say mất. Tôi đã say với tác phẩm “lửa đêm mưa”, mà đã say thì khó nói hết lời.                   .                          
         Đối với tôi, Đoàn Thuận là một nhà thơ chân phương và cũng là nhà thơ lãng mạn tuyệt vời.       .

 PHAN THANH HẢI.  

*
 TÁC GIẢ
Đoàn Thuạn tên thật là Trần văn Thuận, tự Cát Sỹ.
Sinh năm 1943 tại  Lagi,  Binh Thuận.
Giáo viên. Nghỉ hưu ở Thảo Điền, Tp.HCM
[Nguyên hiệu trưởng Trường PTTH Nguyễn Huệ, La Gi].

     
  .   


SÔNG DINH
Cát Sỹ ký họa 1972  
  

TÁC PHẨM
của Đoàn Thuận

Thơ Tự do:
+   Mùa bấc biển. [nxb Văn nghệ Tp.HCM,1994]
+   La Gi ngàn xanh [nxb Trẻ 2001[
+   Lửa đêm mưa.  [nxb Trẻ, 1998
+   Khoảng lặng của hoa. [ nxb Trẻ, 2001] 
+   Tượng. [nxb Trẻ, 2002]            
+   Đời sậy  [nxb Trẻ 2003]
+   Sắc phượng. [Hội VHNT Bình Thuận,2006 ]
+   Rong chơi cùng cát bụi. [nxb Văn Học, 2012]
+   Mái xưa  [nxb Văn học,2013]  
+   Dưới hoa [nxb Văn Học 2013]
+   Sài Gòn và tôi. [ in vi tính
+   Búp sen (thơ thiếu nhi) [in vi tính]

Lục bát:]
+   Lời chiều.(lục bát tứ tuyệt)  [nxb Trẻ, 1996]]
+   Lửa đầu non. (lục bát trường thiên)  [nxb Trẻ, 1999]
+  Tạ ơn đời (lục bát tam cú)  [nxb Văn học 2013
+   Đường Thi [ thơ dịch]  [nxb Văn Học, 2012]
+  Thơ thiền Vương Duy (thơ dịch)  [nxb  Thời Đại,,2014]
+  Mây mưa  (truyện thơ) [ in vi tính]  

Thơ Haiku:
+   Mùa thạch thảo [nxb Văn Học, 2013]
+   Giọt mùa (thư pháp) [ in vi tính]    

Thơ Đường Luật:    
+  Dấu xưa  [in vi tính]   

Thơ Trào phúng:     
+ Đất và Người  [ nxb Thanh Niên, 2013]
+  Những điều nghe thấy[ in vi tính] 
+ Tiếng dội từ đất  [ in vi tính ]          
+ Nghe thấy và nghĩ [ vi tính ]          
+  Họa hủy diệt [in vi tính]


*
GIẤY PHÉP XUẤT BẢN



LỬA ĐÊM MƯA
thơ
Đoàn Thuận
________________________________________

NHÀ XUẤT BẢN TRẺ
161B Lý Chính Thắng –Quận 3 -TP.Hồ Chí Minh

Chịu trách nhiệm xuất bản: LÊ HOÀNG
Biên tập :                             PHẠM SỸ SÁU
Trình bày và chế bản : TRẦN CÁT TƯỜNG
Sửa bản in                    NGUYỄN LỰC

Tranh bìa in lần 1        LÊ THỊ KIM
_____________________________________

In 600 cuốn, khổ 13cmx19cm.
tại xưởng in Gia Định số 9D Nơ Trang Lng,q.Bình Thạnh,Tp.HCM
Số đăng ký KHXB : 1016/47 do Cục Xuất Bản cấp ngày 24/10/1998
Giấy trích ngang KHXB số 861/96
In xong và nộp lưu chiểu tháng  12  năm 1998
________________________________________

In lần 2: * bằng vi tính,số lương hạn chế
             * bổ sung nhận định của TRẦN CÁT TƯỜNG
               và PHAN THANH HẢI
               * tranh bìa và phụ bản trich từinternet
               tên tác giả ghi dưới bức tranh.





 *
 MỤC LỤC

LỬA ĐÊM.   Trang 5
* Phong thư chiều mưa.  6,7
  + tranh của Vyachslav Kurseen.  8

ĐÊM MƯA KHÔNG LỜI.  tr.9
* Mưa đêm.  10
* Đốm lửa.  11
* Lửa đêm mưa.  12,13
* Hoa hồng chiều mưa. 14
* Mưa.  15
* Mưa núi.  16
* Tiếng ếch đêm mưa.  17
   + tranh của Monikar Lunisk.  18

ĐỤT MƯA.  Tr.19
* Bóng mây.  20
* Giọt mùa.  21
* Không mưa nơi em.  22
* Mưa phương người.  23
* Hoa mua tím chiều mưa.  24
* Màu hoa sim .  25
* Bóng mưa.  26
* Vườn trăng. 27
* Dưới mưa.  28
* Hạt mưa và tôi.  29
  + tranh của Pompeo Mariana.  30

  BẾN SÔNG MƯA.  Trang 31
* Trên sông.  32
* Trước dòng sông.  33
* Dòng song tiềm thức.  34
* Về một bến bờ. 35
* Cầu khuya.  36
* Đêm bến đỗ.  37
* Bóng thuyền đêm.  38
* Về một dòng song.  39
  + tranh của Jeff Rowland.  40

ĐÊM MƯA THU.  Tr.41
* Mưa đương chiều.  42
* Chiều trôi. 43
* Một thoáng.  44
* Sao không về.  45
* Đôi khi.  46
* Mênh mông.  47
* Hư ảo chiều.  48
* Thinh lặng đêm.  49
* Bóng trúc xưa.  50
* Sự dịu êm.  51
  + tranh của Pierre Chevassu.  52

TIẾNG ĐÀN ĐÊM.  Tr. 53
* Đêm nghe hát.  54,55
* Tiếng hát xa.  56
* Chiều mưa nghe vọng cổ.  57
* Nghe hát.  58
* Ngủ quên.  59
  + tranh của Flip Gassendam.  60

ĐÊM MƯA ĐỌC SÁCH.  Tr. 61
* Nhớ một nhà thơ.  62
* Ghi chú về Đường Thi.  63
* Lời của thơ.  64
* Hồn trang giấy.  65
* Khuôn mặt thơ.  66
* Chí Phèo.  67
* Đọc Tống Biệt của Tản Đà.  68
* Đọc Vang bóng một thời của Nguyễn Tuân.  69
* Lỡ bước Vừơn Thanh.  70
* Đọc Tì Bà Hành.  71
* Nghĩ về Hồ Xuân Hương.  72,73
  + tranh của Miligan.  74

HƯƠNG LỬA.  tr.75
* Giữa thu không.  76
* Lửa bên rừng.  77
* Không mùa.  78
* Đêm nguyệt quế.  79
* Đêm ban sơ.  80
* Lời rừng cháy.  81
   +  tranh của John Atkinson Grimshaw.  82

NHẬN ĐỊNH của
* Trần Cát Tường.  83,84,85,86, 87,88,89,90
*  Bùi Tuấn Anh.  92
*  Nguyệt Minh Hồ.  93
* Tran62n mạnh Tuân.  94
* Lê Thị Kim.  95
* Phan Thanh Hải.  96,97,98.

___________________________________
lửa đêm mưa. 104