Sài Gòn và tôi
SÀI GÒN
và
TÔI
Sài Gòn,
Những con đường tuổi trẻ đi qua
sân trường Chu Văn An Trưng Vương Văn Khoa
màu phượng đỏ cháy trong hồn áo trắng
Văn hiến ngàn năm ánh hoàng hoa.
Những con đường cùng ai xe đạp con
dưới vòm lá me non
đưa nhau về hoa mộng
buồn vui mênh mang giữa mất còn .
Sài Gòn,1969
CÁT SỸ
.
và
TÔI
Sài Gòn,
Những con đường tuổi trẻ đi qua
sân trường Chu Văn An Trưng Vương Văn Khoa
màu phượng đỏ cháy trong hồn áo trắng
Văn hiến ngàn năm ánh hoàng hoa.
Những con đường cùng ai xe đạp con
dưới vòm lá me non
đưa nhau về hoa mộng
buồn vui mênh mang giữa mất còn .
Sài Gòn,1969
CÁT SỸ
.
.
.
.
SÀI
GÒN
trong
TÔI.
Sài
Gòn đất phố, tôi du cư.
Từ quê La Gi, sau năm tư.
Thư sinh áo vải vào trọ học.
Tập tành tìm hiểu lẽ thực hư.
Tôi
được lớn khôn nơi Sài Thành.
Từ trẻ chăn trâu được học hành.
Được quyền mơ ước làm thầy giáo.
Nhờ sự dưỡng nuôi của dân lành.
Từ
đây, từng bước vào cuộc đời.
Dù bao oan trái vùi dập tôi.
Trước cảnh gian truân, vẫn đứng thẳng.
Vẫn giữ tâm an, dù đổi dời.
Thầm
mong đi theo đường bút nghiên.
Theo nền giáo dục cùa tổ tiên.
”Nhân bản dân tộc và khai phóng”.
Trong tầm đạo lý của thánh hiền.
Nghỉ
hưu, tôi lại vào Sài Gòn.
Sau thời lưu lạc qua núi non.
Trú tạm Thảo Điền, đất trọ cũ.
Tha phương, phận mỏng thân mỏi mòn.
Thảo
Điền, 2008
ĐOÀN THUẬN
dấu xưa
DẤU XƯA
THƠ ĐƯỜNG LUẬT
.
.
TỰA
Ta, như một lữ hành, lang thang tìm đất trọ,
khoảnh khắc dừng chân rồi mải mê lên đường.
Ra đi từ cát bụi mịt mùng, ta mộng về nơi yên
nghỉ, cho dù yên nghỉ thiên thu.
Từ cuộc hành trình ấy, đôi khi ta thấy bóng
người chạm lên đá núi, khuôn mặt soi trên
sông hồ, tâm tình thấm vào lòng giấy.
Nỗi niềm một thuở, như vệt bụi, rồi phai theo
thời gian, khuất dần dấu xưa, lắng vào hư vô.
Thủ Đức, cuối thu 2011
ĐOÀN THUẬN
.
THƠ ĐƯỜNG LUẬT
.
![]() |
tranh củaJohn Atkison Grimshaw |
.
TỰA
Ta, như một lữ hành, lang thang tìm đất trọ,
khoảnh khắc dừng chân rồi mải mê lên đường.
Ra đi từ cát bụi mịt mùng, ta mộng về nơi yên
nghỉ, cho dù yên nghỉ thiên thu.
Từ cuộc hành trình ấy, đôi khi ta thấy bóng
người chạm lên đá núi, khuôn mặt soi trên
sông hồ, tâm tình thấm vào lòng giấy.
Nỗi niềm một thuở, như vệt bụi, rồi phai theo
thời gian, khuất dần dấu xưa, lắng vào hư vô.
Thủ Đức, cuối thu 2011
ĐOÀN THUẬN
.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)