LỬA ĐẦU NON



   LỬA ĐẦU NON
              LỤC BÁT TRƯỜNG THIÊN



tranh bìa của Hồ Hữu Thủ

NHÀ XUẤT BẢN TRẺ
  TP. HỒ CHÍ MINH 1999


.




 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

LỬA ĐẦU NON


Người đi tìm cõi vô cùng
Mơ thiên thai thuở mông lung mất còn.
Mộng hoàng hoa đỉnh chon von.
Ta về nhóm lửa đầu non nhớ người.

Nụ đời đâu mãi xanh tươi.
Mùa trôi bụi lấp môi cười một mai.

                            Tà Cú, 1990
     CÁT SỸ






 

LỬA BÊN RỪNG

Ở đâu một cõi vô hình.
Ở đâu một cõi lặng thinh chân ngày.
Mẹ về có nhẹ cánh mây.
Có quên được những tháng ngày gió mưa.

Quê này tiếng sóng đong đưa
Nghe như điều hát ru xưa bao lần
Để khi chiều xuống bâng khuâng
Lời ru trong nỗi nhớ gần nhớ xa

Cõi đời này Mẹ đã qua.
Tóc tơ trắng cát bụi nhòa sau lưng.
Con đêm nhóm lửa bên rừng
Còn nghe lạnh lẽo lưng chừng núi non.

 

BÊN BẾP LỬA CHIỀU

Bâp bùng ánh lửa bên non.
Mái chiều khuất cuối dặm mòn quê xa.
Sau nương rơi giọt trăng tà.
Ngỡ như bóng mẹ ta nhòa trong sương.

Bếp than hồng ấm một phương.
Hương cau hương dã quì vương đầy hồn
Hoa nào nhớ ngát môi hôn.
Sóng ru tiếng biển nhớ cồn đảo xưa.

.

tranh của Hồ Hữu Thủ

 

CHIỀU TRÊN ĐỒI

Ta về gom nhớ bao đông
Ngựa buông cương mỏi hồn trong bóng chiều.
Lũng đầy mây khói tịch liêu.
Đời phiêu lãng đã hắt hiu tình buồn.

Mấy mùa thu, mấy dư hương.
Đêm hôn mê cũng lạnh phương trời người.
Lửa chiều thắp ngọn lên môi.
Ta nghêu ngao hát giữa đồi mây bay.

 

CHIỀU Ở HỒ NÚI ĐẤT
[Tặng Bùi Văn Mạnh]

Dù mai đi khắp muôn nơi
sẽ không quên bóng trăng soi lòng hồ
không quên tiếng sóng ru bờ
chùm phong lan nở bất ngờ vào xuân.

Hoa dầu từng cánh bâng khuâng
để bằng lăng tím bao lần vương hương
con chim về hót cuối truông
núi Tà Cú khuất trong sương mờ dần.
khói lam chiều ngảnh Tam Tân
vương vương sợi nhớ theo tầng mây xa.

Một dòng xanh, đôi bờ hoa
đem hương rừng vắng về qua đất chờ
đem vào ta cả hồn thơ
để ta làm sóng ru bờ quê hương.

Núi Đất,1993.

 

CHIỀU ĐÀ LẠT

Ngồi trong quán đợi chiều về.
Phút giây theo giọt cà phê phin đường.
Đà Lạt phố chở đầy sương.
Chợt tiếng chim lạ rơi buồn dưới thung.

Dốc mờ đường cỏ non nhung.
Nỗi tôi mắt đỏ chờ lung linh đèn.
Chín chiều một mái tóc quen.
Tôi thu tôi lại để chèn thêm đau.

Tím chiều
từ nọ
về sau.

Đà Lạt,1966.

 

CHIỀU TÔ CHÂU

Dừng chân phố thị bên cầu.
Bờ cây bến đá quánh màu gió sương.
Ô đèn thắp bóng con đường.
Mấy ngôi nhà cổ, mấy tường rêu phong.

Dừng chân phố thị bên sông.
Lửa thuyền đêm lạnh giữa mông mênh mùa.
Tiếng người khuất dưới lau thưa.
Ngờ như lời cổ thi vừa bay qua.

 

GA CHIỀU

Sương bay nghiêng phố ga chiều
tàu xuôi bỏ dại bóng xiêu bước về
một bờ hoang đá xanh khe
âm u tiếng gõ kiến nghe cuối rừng.

Dã quì vàng suốt mấy thung
người xa buổi nọ chập chùng bao thu
trả cho người phố sương mù
trả cho ta buổi nắng thu mấy trời.
Nỗi buồn ru đến chơi vơi
lặng trong tình cũ một đời xót xa.

Dường như người tiễn đưa ta
về miền đất cũ nhặt hoa phố phường
nụ cười lẫn khuất trong sương
áo bay trắng cuối dặm đường cỏ lau.

Hương mùa thu muộn phai mau
thản nhiên thềm gạch biếc màu rêu phong
tháng ngày tuột xuống mênh mông
bên bờ chiều tạnh tịnh không dấu người.

 

DỐC SƯƠNG MÙ

Dốc mù sương kín non xa
Vội người, ta chẳng vội qua từng chiều
Chợt nghe thung dưới đìu hiu
Cánh chim về khuất bóng xiêu lối rừng.

Dốc mù bay gió qua bưng
Ngựa nhoài vó, cát bụi chừng ngủ yên
Mây chao bóng xuống một miền
Và mưa nắng gửi ưu phiền lại ta.

Dốc đời còn ở thật xa
Và ta đi mãi chưa qua hết mùa
Nắng đầy lên cánh hoa mua
Thoáng bâng khuâng cũ nhẹ khua trong hồn.

Chuyến xe đổ nhịp về thôn
Đá lên rêu, phố hoàng hôn lên đèn.
Bên đồi một đốm lửa nhen
Ta nghe ta gõ bước quen dốc đời.

 

CÕI YÊN HÀN
riêng tặng Thoa

Xa đâu vương sợi tơ trời
Âm xưa lắng một dòng trôi vào chiều.

Thềm ngoài mưa đọng xanh rêu.
Em co ro bóng ngồi khêu bếp tàn
Nhen lên trong cõi yên hàn
Thoảng hương tóc cũ bàng hoàng trong nhau.

 

CHIỀU MUỘN

Ta ngồi đốt điếu thuốc Mai.
Ngoài kia chiều muộn đã phai nắng rồi.
Bão xa thổi lạnh qua đồi.
Những con chim nhỏ đã thôi gọi bầy.

Mênh mang một ánh lửa chài
Ru con sông ngủ giấc dài về khơi.
Ta còn em giữa cuộc đời.
Em còn ta nợ một lời ước xưa.

 

CHIỀU YÊN

Trời chiều thắp lửa trên non
Người đi khuất nẻo trăng còn xa mơ.
Ta qua cồn cát đợi chờ.
Khúc Nghê Thường lắng xuống bờ thinh không.

Phút giây nào cõi mịt mùng.
Em và ta, một vô cùng nhân duyên.
Đưa nhau về bến hồn nhiên.
Đóa hoa núi cũ tỏa triền miên hương.

 

NHẠC CHIỀU

Như rơi trong một thoáng hương
Trong hoa tàn, một thoáng buồn chiều phai.
Nghe trong bóng liễu dặm dài.
Giọt âm thanh đọng quan hoài cung xưa.

Người ngồi tựa gối hiên mưa.
Nghĩ trong thinh lặng ngày chưa qua đời.
Nghiêng hồn lắng giọt chiều rơi.
Khúc ly biệt ấy không lời còn đây.

 

TIẾNG ẾCH ĐÊM MƯA

Khi rừng đêm dứt tiếng mưa,
Những con ếch vắng vội lùa lạnh sang.
Tiếng buồn khuya vỡ trên ngàn.
Chạm lên vách cũ rêu vàng đã lâu.

Tưởng trong lòng giếng hoang sâu.
Một viên cuội rớt xuống màu thời gian.

 

ĐÊM THỨC HÀ TIÊN

Góc trời đêm lạnh Hà Tiên.
Gió bờ dương liễu Thuận Yên ru sầu.
Sóng vùi cát bãi đêm thâu.
Vết chân chim đã nát nhầu bóng ai.

Nằm nghe sông núi thở dài.
Nghe ta giữa thế kỷ hai mươi buồn.
Hồ Đông in bóng trăng suông.
Một dòng sông cũ nhớ nguồn xa xôi.

Đảo hoang cây cỏ bổi hồi.
Áo xưa bụi phủ một thời đau thương.
Mãi lo mãi hận đôi đường.
Trên quê hương lại tha phương mịt mù.

Nửa đời già cỗi tiếp thu.
Lửa nhân sinh đốt khói rù khe tim.
Tô Châu phố ngủ im lìm.
Ta ôm nỗi xót xa tìm vào quên.

 

MỘT ĐÊM BA TRI

Mây đen che kín trời cao.
Hồn ta thôi đã lắm đau thương rồi.
Xa dần tiếng hát thôi nôi,
Từng mùa phai lứa tuổi đời thơ ngây.

Chợ phiên trót cuộc buôn này.
Giữa đời còn mất lưu đày tử sinh.
Mắt thơ ngợp nước mắt nhìn.
Quê hương với nỗi lòng mình cô liêu.

Trời khuya bến trúc liêu xiêu.
Hồn xưa còn vọng trăm chiều non sông.
Nghĩa quân vì nước trận vong.
Lời thơ Đồ Chiểu lắng trong cõi người.

Ba Tri,1968

 

ĐÊM CHỜ

Nắng mưa đã lụn mái đầu.
Lá xanh còn tiếc thương màu núi non.

Tóc tơ đời cũng hao mòn.
Má sương đêm chợt lăn tròn giọt tơ.
Nát xuân thu, mấy sông hồ
Làng xưa nhà cũ bến bờ chia tan.

Thôi xin đời chút muộn màng.
Áo thân tiền sử mấy ngàn năm đây.
Với tan thương một dòng đầy.
Với tàn tích nọ tháng ngày chưa quên.

Nằm đây ngóng đợi mai lên.
Sương rơi nóc phố, sấm rền núi xa.

 

CANH KHUYA

Nhạt nhoà cát thổi đêm sâu.
Dấu hoa vách núi sắc màu như phai.
Thoắt nghe biển mặn thở dài.
Thoắt nghe hiu quạnh cõi ngoài liễu dương.

Mẹ nghèo gầy guộc bên nương.
Thuyền ai bỏ bến rời nguồn về khơi.
Cửa sông nay lở mai bồi.
Ruộng vườn khô cháy núi đồi trọc cây.

Cõi người hoa cỏ ngủ say.
Sao ta thức những đêm đầy lo âu.

La Gi,1960

 

NGHĨ TRONG ĐÊM

Hiên khuya bóng đổ bàng hoàng.
Ngoài xa tiếng dế ru vàng cỏ cây.
Bao năm về lại đất này.
Ta nghiêng giấc tưởng như đầy khói sương.

Ngây thơ một lối hoang đường.
Để rêu rong phủ xanh hồn thiếu niên.
Ta đi nhặt lấy ưu phiền.
Gửi vào hương cỏ cây miền hoang sơ.

 

THẦM NGHĨ

Đi về trong cõi tháng năm.
Lặng theo bóng mẹ vào thăm thẳm đời.
Giữa mênh mang biển và trời
Ta nghe giọt hát của lời cỏ cây.

Vội cầm thân phận trên tay
Lửa đêm mưa sưởi ấm ngày bé con.
Yêu người giữa mất và còn
Giữa thiêm thiếp nhớ và mòn mỏi quên.

Bỏ chiều về ngóng mai lên
Mấy bông cúc nở vàng bên phố nhà.
Dòng sông nào chảy về xa
Trong thăm thẳm ấy ngẫm ra đời mình.

yong chao shing p

 

 

 

 



     tranh của Yong Chao Shing

 

 

MÀU THỜI GIAN

Tháng ngày tư nó không buồn
Trăng không hoài niệm, mưa nguồn không đau.
Người về, vui nhịp chân mau
Người đi, bỏ phố tím màu hoàng hôn.

Đêm ngừng trước những môi hôn
Dăm ba lá rụng vào hồn mùa thu.
Hồng hoa tàn trắng sương mù
Một dòng trôi mãi hoang vu bến bờ.

Thoáng mùa chạm nhẹ lên thơ
Trăng khuya ngủ lạnh, đêm mờ khóm lau.
Lối vườn rơi mỏng hương cau
Giấy thơm lừng, giọt mực màu thời gian.

 

NHỊP THỜI GIAN

Đồng hồ tíc-tắc trên tường.
Thời gian theo nhịp vô thường êm trôi.
Tháng ngày xé lịch mùa đời.
Nhân thân khoảnh khắc rã rời thiên thu.

Vào đời dò dẫm lộ mù.
Bờ mê bến mộng âm u bóng người.
Đồng thuyền xuôi mái vui cười.
Bên nhau xuân thắm hoa tươi hương nồng.

Ngày lên nắng ấm mênh mông.
Đêm về như lớp sương trong mịt mùng.
Dù lòng mơ ước thủy chung.
Đồng sàng dị mộng lạnh lùng chia phôi.

Cùng chung vạn hữu luân hồi.
Loài người nương tựa dòng đời trăm năm.
Nhịp chân ánh mắt xa xăm.
Trở về cát bụi âm thầm bỏ buông.

 

DÒNG THỜI GIAN

Một ngày tằm đã nên tơ.
Thiên thu một phút tình cờ nên ta.
Một lời hương chợt thành hoa
Nghe trong tiếng lụa xé nhòa sương tan.

Ta đi suốt những chiều tàn.
Tìm em dưới bóng hoa vàng hồn nhiên.
Trái vông khô rụng một miền.
Bổng dưng cháy lửa cuối triền sông xa.

Có hoa như đã có ta
Không em một cõi ta bà vắng không.
Dặm về cố quận mênh mông.
Hoa kia bướm nọ bên dòng thời gian.

 

MỘT THOÁNG

Cũng phai thôi những ngày xuân
Trăm năm còn đọng nơi sân nắng chiều.
Trên non lau lách đìu hiu.
Dưới mây đầu phố cây xiêu bóng tà.

Đường về thôn chợt rơi hoa.
Lửa hương như đã phôi pha lâu rồi.
Ta lên dốc núi quen ngồi.
Bời bời nghe cát bụi dời về xa.

Long Hải,1974

 

CHUYỂN MÙA

Mùa về giục tháng năm đi.
Cây thêm lộc mới xanh rì núi xưa.
Mây chiều hạ trắng bay mưa
Ta nghe dưới lũng thu đưa nhớ về.

Bao mùa gõ buớc bến mê.
Bao mùa đông tận bốn bề non yên.
Chợt vàng mai nở thản nhiên
Bầy chim én biển về nghiêng cánh gần.

 

ĐÔI KHI

Đôi khi đá cũng ưu phiền.
Sông xa nguồn nhớ con thuyền về xưa.
Đôi khi giữa nắng chợt mưa
Một đời phiêu lãng lại chưa quên người.

Đôi khi nghe mặn môi cười.
Trong muôn lá rụng có lời hạnh hoa.
Đôi khi gần lại rất xa.
Ẩn trong hạt nước bao la cõi đời.

 

CÓ LÚC

Cõi hồn có lúc chơi vơi.
Tưởng trong nắng cháy mưa rơi giọt buồn.
Tưởng đâu xa lạ con đường.
Về qua heo hút một phường phố quen.
Tưởng trong lửa sớm mới nhen.
Hơi mây đá núi lạnh len vào chiều.

Cõi người có lúc quạnh hiu.
Cỏ cây trót đã it nhiều tàn phai.
Nhịp mùa vỗ giấc mơ dài.
Trong muôn thao thức có hoài niệm riêng.

Trăng tà xô bóng cây nghiêng
Bờ khuya mấy độ khuất thuyền trăm năm.
Giữa đời có lúc xa xăm.
Đâu người vườn cũ lặng thầm bên hoa.

 

NỤ TẦM XUÂN

Mơ màng hiểu được đôi điều.
Đời đã nghiêng bóng xế chiều vào ta.
Có khi bước xuống vườn cà.
Thấy tầm xuân nở xanh hoa nụ đời.

Hoa như mưa chốn xa xôi.
Cõi chiêm bao vắng, ai ngồi đợi mưa ?
Nụ tầm xuân tàn trong xưa.
Ai về tiếc nuối hương thừa một mai ?

 

XUÂN TÀ MON

Tà Mon hương đọng cỏ vương.
Chậm chiều mây núi khuất đường hoa rơi.
Lần theo nỗi nhớ xa vời.
Sương rừng bay trắng chân trời mênh mang.
Bóng người thưa vắng bên ngàn.
Bếp hồng ánh lửa nồng nàn sau cây.

Tịnh yên bến nọ bờ này
Con thuyền độc mộc chở đầy hoa tươi.
Dòng đưa lá thắm về xuôi.
Cau rừng trầu diếc gấm gùi se duyên.
Mơ xưa ước cũ an nhiên.
Giang san thiên địa lâm tuyền sắt son.

Dinh Thầy Ngảnh vọng nước non.
Dinh Ông Động Chú Tà Mon Đảo Bà.
Sông Dinh chuyển nước La Ngà.
La Gi cầu nối Hòn Bà Núi Ông.
Gió ru huyền thoại bềnh bồng.
Tà Mon lưu dấu hương nồng gấm hoa.

Tà Mon, 1972

 

XUÂN LA GI

Tháng giêng sâm cát nở vàng.
Đồi xa cỏ cú đã tràn sắc non.
Quả rừng Thi Ngọt đang tròn.
Lộc xanh mơ những lối mòn về Dinh.

Biển xa như chợt lặng thinh.
Nghe dương liễu hát ru tình về xưa.
Nhẹ mưa như thể không mưa.
Ngỡ sương hồ Núi pha vừa tiếng ngân.

Âm thầm núi đã vào xuân.
Một ngàn mai nở bâng khuâng trời chiều.
Hương đầy một cõi tịch liêu.
Ai người về phố bóng xiêu chân rừng.

Bỏ mùa đông lại sau lưng.
Ngày mang nắng mới sang mừng tuổi em.
Sắc rêu xanh những bậc thềm.
Càng thương lưng mẹ còng thêm tháng ngày.

Bầy chim én lại về đây.
Hạt trăm năm cũ nở đầy màu xuân.

 

CHẠP GIÊNG

Chạp trôi hoa nắng hanh vàng
Chiều êm như một khúc đàn liễu dương.
Sắc màu trong cõi vô thường.
Thấm vào vô lượng ngọn nguồn suối khe.

Giêng sang gõ nhịp xuân về.
Đôi cành mai muộn bên lề thời gian.
Cánh mây bạt đỉnh quan san.
Cho ta ngỡ lạc lối hoàng hoa xưa.

 

CUỐI  CHẠP TRÊN MÂY TÀO

Đạp rừng tìm một nhành mai.
Giữa Mây Tào ngỡ như ngoài nhân gian.
Dưới cây bao lớp lá vàng.
Lẫn trong khe đá muôn ngàn sắc xuân.

Hoang vu thêm nỗi xa gần.
Trăm năm cũng chỉ một lần một thôi.
Đem thanh xuân hiến cho đời.
Mê say sông nước một trời thơ trăng.

Lên đây quên nhớ đôi đằng.
Trán ưu tư để vết hằn ngày mai.
Núi Mây nhìn xuống sông dài.
Tưởng đâu cây cỏ hình hài phân thân

Với đời mơ ước xanh dần.
Với ta năm tháng lần khân trong mùa.
Cuối rừng thoáng bóng hoa mua.
Trên non mai nở vàng đưa xuân về.

Bao mùa gõ guốc đêm mê
Bao mùa bụi phủ bốn bề non yên.
Lộc xanh trẩy hội mọi miền
Và bầy én nhỏ về nghiêng cánh gần.

Tàn đông cây cỏ thanh tân
Cuối năm ngồi nghỉ dưới chân một ngày.
Dốc dài cát bụi còn bay.
Một đời ta ngỡ như đầy chiêm bao.

Cõi kia, trước đã ai vào.
Chỗ này, sau nữa ai chào đón ai?
Hoa ngàn tự nở rồi phai.
Hương trời thầm ủ hạt mai sang mầm.

Tóc tơ đời chỉ trăm năm.
Đĩa mùa gõ nhịp giữa âm dương này.
Chưa đêm đã đợi ánh ngày.
Ngó sen biếc giữa bùn lầy cõi ta.

Khói sương đầy tóc mẹ già.
Giọt mồ hôi thấm vườn cà nương rau.
Đất quê cắt rốn chôn nhau.
Tình muôn năm cũ gửi vào hồn quê.

Yêu nhau xin vẹn lời thề.
Nụ hồng, người tặng người, về mai sau.

MÙA BẤC

La Gi mùa bấc biển sang.
Nghe heo hút gió mang mang bãi bờ.
Trăng về chất ngất câu thơ.
Đêm yên ả để bâng quơ tiếng cười.

Sóng xa xô dạt mây trời.
Về phương nhớ của một thời mộng mơ.
Khuya mông lung, khuya mơ hồ.
Đò ai ngủ khuất một bờ sông xanh.

NỖI KHÁT HẠ

Chưa tàn xuân đã sang hè.
Kín bưng cỏ dại lối về vắng không.
Chắt chiu lời cũ trong lòng.
Một ta phiền muộn, một vòng tay hoang.

Khát chờ ngày mọc đêm tan.
Cây vông thắp lửa, đò ngang đôi bờ.
Khát nôi ngon giấc em thơ.
Lời đêm quê ngoại ru khờ khạo ta.

HẠ CUỐI

Khi ngày hạ đã cuối mùa.
Đường về xóm học chợt thưa bóng người.
Ánh đèn trọ tắt đêm vui.
Mấy khung cửa khép, tiếng cười lặng yên.

Hoa tàn hoa nở một miền.
Ai quên ai nhớ bao phiền muộn kia.
Bờ vui bến lạ đã chia.
Người về xa khuất, người khuya khoắt buồn.

 

HẠ TÀN
tặng Võ Ngọc Sơn

Phố ngoài, đường phượng chia đôi.
Sân rêu lớp cũ để rơi giọt chiều.
Những trang sách đã cô liêu.
Chợt nghe trong trúc hiu hiu hạ tàn.

Chưa qua, chiều đã trăng vàng
Sương giăng mờ những dặm ngàn thôn xa.
Thời gian đi qua đi qua.
Rụng rơi từng cánh phượng và tuổi xuân.

 

GIỮA THU KHÔNG

Xin gom lại bóng trời chiều.
Cho tan hết nỗi đìu hiu quanh nhà
Tóc mùa chợt đọng hương xa
Tưởng người cõi mộng cõi ta một bờ.

Xin riêng giữ phút dại khờ
Cho người quên nỗi mong chờ bao đêm.
Ngửa tay hứng giọt trăng mềm
Nghe nơi tiềm thức thoáng niềm đục trong.

Ta ngồi giữa một thu không.
Bụi ưu tư rót xuống mông mênh này.

 

BÓNG THU

Miền xanh còn một mùa thu.
Nắng hanh lối cát, sương mù truông xa.
Ngưới đi quên dấu chân qua.
Để bao chiều lạnh đợi tà dương trôi.

Sông dài soi trắng mây trời.
Mang theo bao nỗi bồi hồi cỏ cây.
Vầng trăng con nước vơi đầy.
Đôi bờ vương vấn bóng ngày sang thu.

 

MONG MỘT NGÀY

Mai mong ngất tạnh chim về.
Rừng xanh đồi biếc bốn bề ban sơ.

Bão giông yên ắng đôi bờ.
Nhà xưa vẫn nhớ chiều thơ ngây nào.
Vườn khuya hương cỏ lao xao.
Xin mùa tan tác đi vào lãng quên.

 

MỘT MAI

Một mai người có xa người.
Bao hoa nở cũng u hoài chốn không.
Bao dòng sông đục sông trong.
Cây đa bến nước sẽ mông mênh bờ.

Một mai tàn lụi giấc mơ.
Chiếc cầu giải yếm sững sờ môi hôn.
Tháng ngày trôi đá cũng mòn.
Lời xưa ước cũ biết còn không em.

Một mai đời có xa thêm.
Cầm bằng chân cứng đá mềm vậy thôi.
Ai về dặm vắng xa xôi.
Gừng cay muối mặn gửi lời biệt nhau.

.

tranh của Bob Ross
nguồn internet

 

DẶM ĐỜI

Gặp rồi xa chốn đầu nguồn.
Người xưa khuất dấu buồn nhường lại ta.
Tình đời như hương trời xa.
Gió mùa đã thổi riêng ta nhớ dài.

Hoa bay đầy một cõi người.
Ưu phiền đầy giữa môi cười chia phôi.
Dặm mòn nào phía xa xôi.
Xuân tàn hạ bạt thu trôi đông sầu.

 

DÂU BỂ

Cuối ngày bay hạt mưa nhanh.
Cõi xa con sóng vỗ quanh đảo chiều.
Dấu chân mùa đã lên rêu.
Bờ hoang vu đọng ít nhiều bóng hoa.

Mguời đi lẫn dưới chiều tà.
Sắc dâu xanh khuất vào xa thẳm trời.
Mùa rơi hạt xuống trùng khơi.
Thành tiếng sóng vỗ muôn lời trong ta.

 

BÓNG MƯA

Mây về núi vắng rơi mưa
hoa nghiêng bóng đợi từng trưa từng chiều
trăng rừng trở giấc cây xiêu
xuôi đêm thức nhớ nhung nhiều lũng mai.

Nắng đi ngày một ngày hai
cây chon von đỉnh dốc dài ngóng xa
truông rừng sương phả, chiều qua
đèo heo hút bóng mưa và cô liêu.

 

HOA BƯỚM

Hương quỳnh tàn vội trong khuya.
Điệu buồn rót lạnh bên kia nụ cười.
Về xưa tìm đóa hoa tươi.
Ta gặp ta, một bóng người trong mưa.

Một hồn bướm lạc vào xưa.
Bỏ quên phận hạt thời chưa hoa vàng.
Ngày dần mờ khuất quan san.
Tiếng rơi cát bụi bên ngàn lau khô.

 

VÀNG BƯỚM

Đường đời xuôi ngược đã qua.
Bến xuân sông vắng cỏ hoa dại đầy.
Ánh trăng nghiêng lạnh hàng cây.
Gió mùa bấc thổi buồn lay lắt thuyền.

Bao ngày sách vở bút nghiên.
Bao mùa phượng vĩ rơi nghiêng khung trời.
Sân hoa sứ rụng chơi vơi.
Hoàng hôn sương phố ru đời vào mơ.

Từng trang lưu bút ngây thơ
Ghi mùa vàng bướm bên bờ đường quê.
Trường xưa lớp cũ đi về.
Nay, im tiếng trống tiếng ve cung đàn.

Thầy cô cách mấy quan san.
Bạn bè xa vắng bàng hoàng nhớ mong.
Mái trường bụi phả sương phong.
Con đường phượng cũ tịnh không tiếng cười.

La Gi,1975

 

TẢN MẠN SÔNG

Mưa chiều xưa, mưa chiều nay,
Cũng là một giọt nước đầy trăm năm.
Rơi từ thuở hạt chưa mầm,
Vẫn rơi mãi đến chỗ nằm lặng thinh.

Con sông quên mất tuổi mình.
Áng mây phổ cổ quên nghìn năm bay.
Ta trong một nỗi nhớ đầy,
Bóng hoa phượng vĩ một ngày hạ phai.

Cây dương ru bóng đêm dài.
Ta nghiêng giấc nghĩ mưa ngoài sông trôi.

 

BÓNG NGƯỜI TRÊN SÔNG

Tung chài vớt một vầng trăng
Trong vô cùng đã lạnh băng hồn mùa
Môt chiều thu lá khô khua
Và một khuôn mặt tóc lùa che ngang.

Từng ngày vó ngựa bàn hoàn
Chuyến xe thổ mộ qua ngang phố dài
Dù ai  lở bước  hôm mai
Trương Chi vẫn thả thuyền ngoài sông đêm.

 

BÊN SÔNG VÀM CỎ

Dòng sông Vàm Cỏ lửng lờ.
Ta người phiêu bạt bến bờ mênh mông.
Đến đây dấu kín hận lòng.
Một phương máu lửa, một dòng thơ đau.

Thôi nguồn sông với đồng bào.
Quê hương tháng bảy mưa mau cuối trời.

 

NHỚ MỘT BẾN SÔNG

Gió xa về thổi cây chiều.
Cát chuồi bọt dưới chân triều sóng xanh.
Vài con còng gió chạy quanh.
Mải mê xe cát cuối gành dưới trăng.

Sông ngăn bến cũ đôi đằng.
Con đò mụt nát đã hằng vạn khuya.
Thản nhiên bến nọ cồn kia.
Cỏ lau trắng trước người chia tay người.

Mây trôi qua núi ngang trời.
Hương thời thơ ấu nay dời về đâu.
Ta đôi lần đứng bên cầu.
Nghĩ quanh con sóng bạc đầu vì ai.

 

TRÊN ĐỒI DƯƠNG

Ta từ trong cỏi hồn nhiên
về nương thân ở một biên cương này
suối còn mơ dáng mây bay
người ao ước sống những ngày tịnh yên.

Gió lan man thổi một miền
biển hư ảo ánh lửa thuyền xa khơi
mưa ngâu hay sương khuya rơi
ngoài kia ướt lạnh một đồi dương đêm.

 

LƯU LY

Lưu Ly, hoa đẹp mang tên.
Hương theo gió thoảng bồng bềnh về đâu.
Bỏ quên đôi đóa phai màu.
Dù cùng tươi thắm dưới bầu trời xanh.

Bao đêm khuya lạnh sau mành.
Lá hoa thức ngủ yên lành trong sương.
Ngày lên nắng ấm muôn phương.
Đậm màu hoa dại, xanh tường rêu hoang.
Lưu cầu đời chẳng ly tan.
Sương mai hương sớm về ngàn phiêu diêu.

Giờ đây phường phố quạnh hiu.
Từng nhà giãn cách lắm điều đắng cay.
Người nghèo sống tạm qua ngày.
Người tàn hơi thở buông tay qua đời.

Lưu ly sinh tử, vậy thôi.

 

CUNG BẬC BỔNG TRẦM

Nụ cười đâu hẳn niềm vui.
Đôi môi khép nỗi ngậm ngùi bên trong.
An nhiên xoa dịu tấm lòng.
Tưởng như một thoáng tĩnh không vô thường.

Tùy duyên buông bỏ tiếc thương.
Tùy thời cây cỏ thả hương về trời.
Mê mờ bụi phấn xa khơi.
Sắc màu hình bóng pha phôi mịt mùng.

Bình an phiền nhiễu riêng chung.
Khác chi bản nhạc nhiều cung bổng trầm.
Trường canh đời lắm khuôn âm.
Nhịp chìm khoản lặng trăm năm kiếp người.

Tình xanh đâu mãi thắm tươi.
Mưa rơi bến đỗ, khóc cười bên nôi.
Người theo cát bụi lần hồi.
Trú chân đất trọ, tìm nơi yên hàn.

Mồ hôi nước mắt miên man
Thả rơi nhịp gõ cung đàn bể dâu.

 

BƯỚC CHÂN XA GẦN

Bước chân dài trước con đường.
Bước đi, bước mãi dặm trường sẽ qua.
Dừng chân, đoạn ngắn hóa xa.
Thường khi dồn bước bôn ba đường trần.

Đường nào xa tít cũng gần.
Dặm dài lại ngắn, nếu lần bước đi.
Lối mòn đứt quảng phân ly.
”Cầu tre lắt lẻo” ngại gì ngả nghiêng.
Sông sâu chia cắt bến thuyền.
Chuyến phà cầu đúc nối liền đôi bên.

Đường đời lắm lúc gập ghềnh.
Gót chân mềm mại dẫm lên đá mòn.
Bàn chân một thuở bé con.
Bước lên từng bước chon von dốc già.

Bước chân “trong cõi người ta”
dài hơn mọi nẻo “ta bà si sân”.
Những ai lẩn thẩn ngại ngần
sẽ xa bến giác, khó gần bờ yên.

Thảo Điền,2014

 

QUÁN TRỌ

Bãi bờ yên trước bóng khuya.
Tiếng lau sậy chạm ngoài kia quán đời.
Dưới hoa lặng một ta ngồi.
Bóng trời khuya chạm vào môi cười thầm.

Mịt mùng người cũ bặt tăm.
Âm u núi lạnh đã nằm ngủ lâu.
Ta ngồi tay chống mái đầu.
Phía rừng trăng muộn phai màu sau cây.

Cuối trời mây thản nhiên bay.
Quán khuya ta trọ chờ ngày mai đi.

 

QUÁN MÙ SƯƠNG

Ngồi bên quán gió đồi chè,
Một mình với tách cà phê đen đường.
Ta như khách lạ tha phương,
Thăm miền thơ mộng phố sương anh đào.

Nhớ lời ước nguyện ngày nao.
Trang thư nét chữ theo màu hoa phai.
Người đi xa khuất dặm dài
Còn đây cõi lạnh mù mây mịt mùng.

Dốc đồi mờ lối xuống thung.
Một ta khắc khoải chập chùng nhớ mong.
Âm thầm ta tự buồn lòng.

Đà Lạt,1966

 

Ở MỘT GA XÉP

Con tàu mang nỗi nhớ qua.
Nhớ, ta nhớ cả đường xa phố gần.

Không mong, chiều cũng hao dần.
Không mong, người đã có lần quên ta.
Tàu dừng, tàu lại rời ga
Người đi, người để lòng ta lạnh đầy.

Xưa nơi lũng phả sương dầy.
Bên nhau ấm giấc mộng đầy hương hoa.
Giờ nhìn từng chuyến xe qua.
Lắng chuông chùa cổ, ngẫm ra mơ hồ.

Ngồi buồn ngắm ngón tay thô.
Lanh canh ly đá nghe khô khốc chiều.
Còi tàu xa hút phiêu diêu
Còn đây ga xép ít nhiều bụi bay.

Ga Sông Phan,1964

 

GA VẮNG

Ta ngồi đây giữa ga truông
chống tay cầm ngó sương buông ngoài thềm
một đêm này nửa bao đêm
một thân cát bụi đã mềm nắng mưa.

Ga khuya quán lạnh gió lùa
đèn leo lét bóng như vừa chiêm bao
bây giờ những nặng mai nào
nỗi niềm xưa chật hồn bao lâu rồi.

Đường cây bóng đổ chơi vơi
tàu đi còi rút nhỏ hồi tiếc thương
xuống đây thức suốt đêm trường
một mình phố lạnh một một đường chia ly.

Nghĩ ta bến mộng thầm thì
trót sinh lẫm lỡ tuổi chi muộn phiền.

 

KHUNG CỬA

Xa như về phía bóng mây.
Níu đôi viền cửa bàn tay khẽ buồn.
Rừng hoang vắng bóng chim muông.
Chùa xa lạnh điếng tiếng chuông gọi hồn.

Nghĩ đời đâu mấy bến thôn.
Thuyền về gác mái bên cồn thu xưa.
Ta còn bao nỗi nắng mưa
Nhớ mong người cũng đã thưa thớt rồi.

Một mùa phượng, một khung trời
Một dòng sông cạn, một lời lặng thinh.

 

DƯỜNG NHƯ

Một ngày nào đó rất xa.
Dường như ta đã hẹn ta sang bờ.
Cũng dường như rất tình cờ.
Ta gặp ta, dưới mưa bờ bên nay.

Một nơi nào chớm heo may.
Dường như có cánh hạc bay ngang chiều.
Cũng dường như chỉ một chiều
Ta nhớ đâu đó ít nhiều hoa rơi.

.
.
tranh John Sell Cotman
nguồn internet

 

THA PHƯƠNG

Lần tay tính nợ châu thân.
Bao nhiêu tuổi nặng ngu đần một tôi.
Đem thân bán chịu canh đời.
Nay về với cuộc thề bồi giá băng.
Với thương với nhục đôi đằng.
Quê hương gió bụi vết hằn nghìn thu.

Đến đây hồn vọng lộ mù.
Miệt vườn lẫn tưởng khổ tù chung thân.
Ngửa tay xem chỉ đôi lần.
Niềm đau đất Mẹ chia phần thịt xương.

Tha phương thẹn với phố phường
Đất đầy bóng giặc nghe thường dân đau.
Ta vì cơm áo qua cầu.
Tóc vương bụi phấn trắng đầu thanh xuân.

         Hà Tiên, 1969

 

XA MẸ

Tuổi đời sớm đã quạnh hiu,
Một ta du tử bao chiều lang thang.

Cồn xa với bến sông vàng
Mùa trôi con nước nặng ngàn nỗi đau.
Mây giăng một cõi xa nào.
Đồi hoang cỏ cháy vườn đào vắng không.

Chim bay về cuối trời đông
Lời ca dao cũ ru trong điệu buồn
Qua cầu nhớ buổi quê hương
Mẹ già tóc trắng gió sương dãi dầu.

 

EM XA

Cuối năm đường vắng qua trường.
Nghe giao thừa đến giữa phương trời buồn.

Phố tàn đông, phố đầy sương.
Hoa ti-gôn trắng quảng đường em qua.
Giờ em quê cũ mờ xa.
Một ta quanh quẽ giữa Hà Tiên đêm.

 

NGHĨA TÌNH QUÊ MẸ

Nhà xưa đã bị di dời.
Cha vào cõi hạc bên trời vắng xa.
Lại thêm khuất bóng mẹ già,
Khuất vườn rau cải, mái nhà bên sông.

Xuôi dân lưu lạc phiêu bồng,
du cư kiếm sống long đong xứ người,
xa xôi bông cải xinh tươi,
đôi tay gầy guộc, nụ cười em xưa.

Dù đời dầu dãi nắng mưa,
tình làng nghĩa xóm vẫn chưa phai mờ.
Bên nôi vẫn tiếng ầu ơ,
ru câu lục bát ngày thơ ấu buồn.

Dịch giờ nhiễm khắp thị trường.
Bao người thất nghiệp tìm đường về quê.
Thân nghèo kiếp sống não nề.
Ăn nhờ ở đậu trên quê hương mình.

Đâu còn điều kiện mưu sinh.
Chỉ còn nước mắt nghĩa tình sẻ chia.

 

LƠ NGƠ.

Cùng người nhịp bước đường đời.
Quanh co heo hút dưới trời gió sương.
Bên nhau lắng tiếng mưa nguồn.
Rơi trên rừng lá âm buồn mong manh.

Đôi khi lưu lạc độc hành.
Hành trang  lưu bút ngày xanh hạ tàn.
Biệt ly xóm mạc đồng hoang.
Dặm dài cát bụi ẩn tàng nỗi đau.

Bâng khuâng dừng lại bên cầu.
Đò ngang khuất bóng, sông sâu xuôi dòng.
Cánh bèo trôi dạt long đong.
Lục bình lờ lững, rêu rong vật vờ.

Một tôi phận mỏng lơ ngơ.
Mong tìm an tịnh bên bờ điêu linh.

 

TIN LŨ XA

Khi trời hạn nứt đất đai.
Lúc triều dâng lở bãi dài triền miên.
Nay mưa ngập lụt bến thuyền.
Điếng lòng nghe bão rớt miền quê xa.

Một vùng Đồng Tháp bao la.
Lũ mông mênh nước, gió và mưa rơi.
Lúa non chìm đáy sông trôi.
Xuồng con neo lạnh trên đôi nóc nhà.

Cánh cò trắng khuất về xa.
Em thơ khuất giữa màu hoa lục bình.

 

LŨ QUA LỚP HỌC

Gió về rớt bão trong cây.
Sông dâng ngập úng hoa ngày lũ mưa.
Mái trường theo sóng nước lùa.
Mối sầu thấm ướt bao mùa học sau.

Lũ ơi, quét sạch ngàn lau.
Xin đừng để lại nỗi đau kiếp người.

 

MÀU HOA NHỚ

Khi về nhặt chiếc lá vàng.
Bên hiên mây lạnh ngỡ tràng giang trôi.
Ngỡ như heo hút đường đời.
Lời ca dao muộn chơi vơi gợi buồn.

Một người khuất nẽo mù sương.
Rời xa kỷ niệm con đường đã qua.
Một người về nhặt màu hoa.
Ru vào phố nhớ câu ca hạ gầy.

 

KHI CHƯA VỀ

Mờ mờ như bóng khói sương.
Hoa lau trắng bãi, bên nguồn mưa bay.
Chưa về tóc đã như mây.
Lối quen thuộc trước từng ngày qua thôi.

Giọt mồ hôi thắm cõi người.
Thấy trong khô khát nụ cười hồn nhiên.
Đâu cát bụi đâu nhân duyên.
Đâu đào nguyên cũ cho thuyền về xưa.

 

NHỚ QUÊ

Sương mù phủ đỉnh non cao.
Rừng thông xanh đã xanh bao mùa rồi.
Đồng xa nhớ hạt mưa rơi.
Con thuyền yên nhớ biển khơi trăng đầy.

Dòng sông trôi nhớ bóng cây.
Xa xôi thương dáng Mẹ gầy bên nương.
Một mình nơi phố mù sương.
Nghe thông reo nhớ liễu dương quê nhà.

Đà Lạt,1968

 

CHIỀU XUÂN NHỚ NHÀ

Chiều xuân mây trắng về xa.
Cuối chân trời ấy quê nhà chiều xưa.
Nhớ chiều nao chuyến đò đưa
Chở chiều qua bến sông mưa đợi chiều.

Mây chiều hay tóc em yêu,
Lòng ta phố cổ chín chiều vì đâu?

Hà Tiên,1972. .

 

NHỚ HÀ NỘI

Hà Nội ơi, quê hương xa
Phố xưa nhà cổ bóng hoa ven tường
Lối chiều trong bãng lãng sương
Ai chờ ai những con đường hàng me.

Hà Nội ơi, ước mơ về
Liễu Hồ Gươm biếc chiều đê mê chiều
Xa xôi Thê Húc lam kiều
Nhớ mùa hoa sữa ít nhiều hương bay.

Hà Nội ơi, hẹn một ngày
Cùng em về với heo may thu vàng
Hoa đào đợi những mùa sang
Để ai áo mới khoe ngang đời mình.

Hà Nội ơi, trúc vẫn xinh
Năm cửa ô cũ mái đình rêu phong
Tháng Mười nhớ má em hồng
Cõi trăm năm một tấc lòng đinh ninh.

 

THA THẨN

Xuống non tìm vết nụ cười.
Lại lên non kiếm hoa thời ban sơ.
Bổng ta gặp một kẻ khờ.
Là ta, tha thẩn bên bờ thời gian.

Về sông ngóng chuyến đò ngang.
Ta cùng bờ bến một tràng giang xanh.
Ở đâu trong cõi vô thanh.
Hương loài hoa núi thoảng nhanh qua chiều.

 

NHÌN LẠI

Quẩn quanh kiếm sống ở đời.
Có đêm thức nhớ một thời trẻ trai.
Mải mê biển rộng sông dài.
Hái hoa núi vắng về cài tóc em.

Bến chiều vớt ánh sao đêm.
Để thơ theo vút cánh chim lên ngàn.
Trở rừng lối biếc mang mang.
Dăm ba cánh mỏng hoa vàng lũng mai.

 

PHẬN MÌNH

Bao lần trắng lụn canh dài.
Nửa xa bóng thẳm, nửa ngoài hành lang.
Nửa lên chót nhịp cung đàn,
Với đêm phố thị, với vàng tuổi tôi.

Với đây băng giá buồn ngồi.
Vườn đời hiu quạnh, bầu trời mênh mông.
Sông xuôi để lạnh đôi dòng.
Nghĩ qua nửa kiếp long đong phận mình.

La Gi, 1970

TỰ KHUYÊN

Thôi đừng tiếc nuối chi nhiều.
Một mùa sách vở đã phiêu du rồi.
Khuya đầy sương phố chơi vơi.
Lời xưa ước cũ một thời đã qua.

Cuối trời tháng hạ mưa sa.
Con đường phượng nhỏ một ta quay về.

TỰ NGẪM

Bổng đâu đất cũ chia miền,
Ta về đập nát một phiền muộn ta.
Trả cho trời đất ta bà,
Tiếng chim quốc gọi mùa hoa phương tàn.

Cửa nhà tro bụi tan hoang,
Lửa thuyền khuất lạnh, trắng ngàn lau thưa.
Cỏ cây chết dưới chân mùa,
Lẽ đâu đất đá lại chừa một ta.

Đức Huệ,1967

.
.
tranh của Oleg Pomerantsev
nguồn internet

 

TÌNH QUÊ

Trăng hồn nhiên rụng sau non
ta sinh ra để làm con đất này

Biển mùa đổ nắng đầy tay
ta rong chơi những tháng ngày bé thơ
đồng chiều rạ phủ đầy bờ
nghêu ngao hát với bài thơ đất trời.

Ru buồn tiếng Mẹ à ơi
ta thiêm thiếp ngủ trong lời ca dao
giếng thơi ngụm nước ngọt ngào
tình quê mẹ đã thấm vào thịt xương.

Ta về, tóc rối viễn phương
nôi xưa ru mộng bình thường,
vậy thôi.

 

 

ƯỚC HẸN

Người đi ước hẹn một chiều
mùa thu biếc phủ lên điều tưởng quên
ở đâu neo bóng con thuyền
ta như trăng vỡ một miền cỏ lau

Người đi ước hẹn mùa sau
ta chiều quê cũ nhớ màu mắt xưa.

 

VỀ QUÊ

Biển bao la đón ta về.
Một đời phiêu lãng giữa quê hương này.

Mẹ nay tóc trắng như mây.
Đã xa lắc những tháng ngày bé thơ.
Đâu còn bên mẹ mộng mơ.
Chỉ nghe bấc lạnh thổi ngơ ngẩn hồn.

La Gi,1973

 

NỖI QUÊ

Như bông hoa dại bên đời,
Một hoang thảo biếc, một lời trăm năm.
Gió mùa từ thuở xa xăm,
Ru hương cỏ cú trong mầm đất xưa.

Giữa đời sớm nắng chiều mưa.
Ấu thơ gõ bước lá khua đường chiều.
Những ngày quê cũ thân yêu.
Những dòng sông nhỏ vào hiu quạnh nào.

ĐƯỜNG VỀ

Xa dần phố chợ đông vui.
Thôn yên núi cũ ta lui chân về.
Dấu ngày xác một cánh ve.
Dấu xưa cõi mộng một khe suối nguồn.

Hoa bằng lăng rụng trong sương.
Cỏ lau nghiêng mấy dặm đường về xa.
Có hàn sỹ nhặt chiều tà.
Khuất trong rừng vắng lời ca thu vàng.

NGÀY VỀ

Khi mù sương trắng canh khuya
Bên bờ suối vắng, bên kia phố phường.
Ta về, mỏi bước tha phương
Thả áng mây nổi theo trường giang trôi.

Ta phiêu du nửa đời rồi.
Sông mênh mang lẫn trùng khơi gọi mùa.
Bỏ miền phố phủ đất xưa.
Núi phong rêu đá, bến thưa cây vàng.

Thôi lên đồi ngóng thu sang.
Hồn mê mỏi với cung đàn viễn phương.
Vỗ tay cười giữa đêm trường.
May mà còn một con đường cùng em.

 

THĂM QUÊ BẠN
tặng Trần Văn Đoàn

Vế thăm quê bạn một ngày.
Bao nhiêu xác chết một bầy quạ đen.
Mẹ già tiếng khóc lênh đênh.
Một vành tang trắng phủ lên đất nghèo.

Đồng hoang mái lá xiêu xiêu.
Đêm hoả châu thắp tiếp chiều khói lên.
Đạm bom trút xuống đôi miền.
Bao giờ gió lặng lòng yên hỡi người.

Bình Long, 1964 .

 

 

VỀ LẠI LA GI

Thôi xin giử lại mộng đầu.
Dù bao mưa nắng đã nhầu đôi vai.
Với yêu thương một dòng đầy.
Một mùa tuổi nhỏ tháng ngày lênh đênh.

Về xe dốc đổ chênh vênh.
Dưới xa biển biếc hai bên rừng già.
Mênh mông xanh một Hòn Bà.
Mờ trong chiều xuống núi Tà Cú xanh.

Vườn ai sợi khói mong manh.
Hiu hiu bấc biển thổi quanh phố phường.
Ta đi kiếm sống tha phương.
Hành trang sách vở gió sương đầy hồn.

Ta về lòng dạ héo hon.
Một hàng phượng đứng dài con đường chiều.
Bạn ngày trước con bao nhiêu.
Đứa đi đứa ở cũng tiêu sơ rồi.
Và Thầy xưa đã xa xôi.
Giữa chiều đất Mẹ bồi hồi một ta.

 

VỀ LẠI XÓM CŨ

Về đây trong lũng mây chiều.
Mưa rơi thôn lẻ ít nhiều bâng khuâng.
Suối trôi trong dáng ngại ngần.
Người đi để nhớ đôi lần trong mơ.

Bãi hoang với cát lưng bờ.
Dấu chân chim đã mịt mờ lối xưa.
Một đời ta những nắng mưa.
Lời ca dao cũ đong đưa phố sầu.

Ta về ngã nón qua cầu.
Nhớ trang thư cũ những câu tạ từ.
Có gì đâu một mùa thu.
Ngày thơ ấu đó cũng mù xa thôi.

Giờ ta xóm cũ bồi hồi.
Nghe hoàng hôn rụng cuối trời buồn tênh.

La Gi, 1973

 

TÌM BẠN CŨ
tặng Ngô Quang Đạt

Xuống đây, bạn đã về đâu?
Ta thân phố lạ giữa bầu trời đêm.
Vết xe đi đã im lìm.
Đường khuya lối vắng đã chìm vào mưa.

Xuống đây, quạnh quẽ trong mùa.
Với thương nhớ đã thẹn thùa cùng ai.
Dốc thông reo trắng canh dài.
Thức nghe dỹ vãng lên dày bụi quên.

Xuống đây, ôm giấc muộn phiền.
Gió se sắt thổi một miền lũng sâu.
Ta nghe sương phủ mái lầu.
Ngỡ mây trắng bến giang đầu quê xa.

Đà Lạt,1966

 

LỀU LÁ
tặng Trần Yên Thảo

Người về lều lá hư không.
Ta một thôn vắng nghe mông mênh buồn.
Hồ đời đọng ánh trăng suông.
Ở đâu mà chẳng mưa nguồn lá bay.

Ngưới về thoáng chút heo may.
Ta ngồi lại với sân đầy rêu đêm.
Mái đầu pha trắng sương thêm.
Ở đâu cát bụi chẳng mềm nắng mưa.

Mái cành nôm dọi lại chưa
Mây vần vụ chuyển bóng mưa về rồi.
Giọt đời dột xuống hồn người.
Thêm hạt mưa của đất trời lưa thưa.

Ngoài kia biển bấc sang mùa.
Bạn bè một thuở đã thưa thớt dần.
Muốn thăm ai cũng ngại ngần.
Ta về cười ngất đôi lần trong mơ.

        Tân An,1980

 

MỘT NGƯỜI ĐI XA

Hạt mưa rồi cũng vĩnh hằng.
Nghìn thu núi vắng mây dằng dặc bay.
Người bên ta được bao ngày.
Chưa tròn khúc hát, chưa đầy bóng hoa.

Ngõ đời dặm vắng còn xa.
Người vội đi, người bỏ ta một chiều.
Ta về thắp lửa hương yêu.
Nghĩ người lần bước cõi phiêu du nào.

 

THĂM BẠN GIÀ

Người đi bóng đổ bên trời.
Tha phương cầu thực một đời bể dâu.
Không về đâu, không ở đâu.
Áo phong sương bạc trước màu thời gian.

Không mong rừng cũng thu vàng.
Hoa xưa tóc cũ đã tàn phai mau.
Lặng thinh hồn của sắc màu.
Ngờ như cát bụi rơi sau bóng hình.

 

LIỄU XƯA

Vẫn nghe tiếng biển rì rào.
đưa con sóng biển chạy vào bờ xa.
Liễu xưa mẹ hát la đà
ru ta vào giấc ngủ hoa yên lành.

Vẫn nghe từ khoảng trời xanh,
vi vu diều sáo thuở thanh bình nào.
Tuổi thơ hồn thả bay cao.
Lời đồng dao cũ nghêu ngao trên đồi.

Vẫn nghe dòng suối bồi hồi
như tình em đó một đời ta yêu.
Khúc dân ca lắng trong chiều.
Suối ơi, suối chảy bao nhiêu bến bờ.
Một lần cho ta ước mơ.

Một lần cho ta vần thơ
Thơ ơi, vàng bướm bao giờ lối xưa.

 

CỨ HỒN NHIÊN

Cứ hồn nhiên giọt mưa rơi.
Tóc ta đã ướt từ thời chưa mưa.
Thời người chưa đến đất xưa.
Và điều ước cũ đã chưa thành lời.

Cứ hồn nhiên dòng sông trôi.
Phù sa đã ngủ một đời bình nguyên.
Lắt lay sóng vỗ con thuyền.
Ta về gõ nhịp qua miền ban sơ.

Cứ hồn nhiên cỏ đôi bờ.
Hoa rừng đâu nhớ mong chờ chi ai.
Trăng treo cho bóng cây dài.
Tàn đêm khuất núi trăng mai lại tròn.

Cứ hồn nhiên mây trên non.
Cũng hồn nhiên tuổi trăng tròn của em.
Để ta nhớ tóc vai mềm.
Đã hồn nhiên rót êm đềm vào ta.

 

SINH NHẬT TÌNH YÊU

Mùa về, hoa nở bên non.
Hương vương nếp áo lối mòn vào xưa
Ta về trong cõi nắng mưa.
Bâng khuâng một nụ hồng vừa trao em.

Lời nào đọng ánh sao đêm.
Chừng như khuya khoắc ru mềm môi nhau..
Ru đời tròn giấc chiêm bao.
Chắt chiu từng hạt ngọt ngào về mai.

 

BÊN SUỐI TIÊN
tặng Búi Quốc Thắng

Hoa mua tím thẳm trong chiều
Một bờ suối vắng ít nhiều sương bay.
Phải đâu hồn của cỏ cây,
Sắc hương bến mộng bóng ngày tĩnh không.

Mây bay mấy độ bềnh bồng,
Phấn hoa màu cỏ lặng trong cõi người.
Một dòng trôi mãi về trời.
Giọt vô biên rụng xuống đời lặng thinh.

 

HỘI KỲ YÊN

Gió ru cây lúa ba-thăng
Rừng bằng lăng tím gọi trăng lên ngàn.
Kỳ Yên về hội nghe Khan
Một đôi vòng bạc xin Giàng cho nhau.

Sông Kiều bờ trắng bông lau.
Xin ăn ở đến tóc màu như bông.

Phò Trì, 1970

 

BÊN BỜ SUỐI ĐÓ

Một vùng Suối Đó Chùa Đây.
Màu lam chiều, tiếng chuông đầy sau mưa.
Tịnh yên vào cõi vô thừa.
Không mờ sương phố, không thưa lau bờ.

Chợt vàng bướm tự ngẩn ngơ.
Dựa lưng bến ngủ ta chờ mộng ta.

tranh của
nguồn internet

 

MÙA COVID

Corona ở đâu ra.
Gieo mùa Covid gần xa đất trời.
Tóc tang phiền muộn bồi hồi.
Phận người, cát bụi sẽ dời về đâu ?

Buồn đau trước cảnh bể dâu.
Lời than thay tiếng nguyện cầu an nhiên.
Mộ phần bốn triệu dân hiền.
Lây lan trăm triệu, mọi miềm cách ly.

Lệ rơi vô hạn biên thùy.
Năm châu bốn biển sầu bi ngất trời.
Kiếp nghèo phận mỏng chơi vơi.
Kẻ giàu quyền thế cũng tơi tả đời.

Covid 19 lên ngôi.
Toàn quyền biến đổi sân chơi cõi người.
Sinh bầy chính trị đười ươi.
Dịch như giặc cướp nụ cười héo hon.

Thảo Điền, 2021

 

LƯƠNG DÂN
qua mùa Covid

Khoảng trời mây trắng trên cao.
Vi vu gió lạnh thổi bao nỗi niềm.
Vườn hoa vắng lặng tiếng chim.
Hàng rong chợ nhỏ im lìm lời rao.

Cách ly phong tỏa chắn rào.
Ngăn dòng Covid chuyển màu lan nhanh.
Đường đời xuôi ngược lạnh tanh.
Khiến cho cuộc sống dân lành khó khăn.

Vùng khoanh chợ cấm sông ngăn.
Nhưng người nhiễm dịch số tăng cao dần.
Bao người nằm dưới mộ phần.
Bao người nằm bệnh bần thần sầu bi.

Dalta dịch chẳng biên thùy.
Âm thầm biến thể lan đi mọi miền.
Lương dân khốn khó triền miên.
Tìm đâu giây phút an nhiên ở đời.

Thảo Điền, 2021

 

VỀ QUÊ LÁNH DỊCH

Đoàn người áo vải thô sơ.
Bị mang túi xách xe thồ về quê.
Gió tung cát bụi bốn bề.
Ngày đi đêm thức bên lề đường xa.

Ngày nao rời đất quê nhà.
Con thơ gửi lại mẹ già dưỡng nuôi.
Vô Nam tần tảo ngược xuôi.
Tạm cư ở trọ buồn vui âm thầm.

Tha phương cuộc sống thăng trầm.
Kiếp nghèo như hạt bụi lầm bến mê.
Không nghề thiếu vốn, làm thuê.
Muộn phiền tủi phận não nề đau thương.

Nay làn covid Bắc phương.
Nhiễm lây người chết, ngăn đường tiến lui.
Bao người chia xẻ ngọt bùi.
Cũng đành từ giã ngậm ngùi hồi hương.

Thủ Đức,2021

 

MƯA ĐỔ LỆ

Sài Gòn tầm tã mưa rơi.
Đường xe đại lộ nước trôi thành dòng.
Thản nhiên cuồn cuộn thong dong.
Tràn vào hè phố tịnh không bóng người.

Rì rào trên khóm hoa tươi.
Công viên im bặt tiếng cười bước chân.
Nhà hàng khách sạn cao tầng.
Hẻm con quán trọ xa gần lạnh tanh.

Ào ào mưa nhiễm dịch nhanh.
Từng nhà kín cửa, khắp thành cách ly.
Người nghèo đói, chẳng còn gì.
Dầm mưa rời khỏi kinh kỳ về quê.

Âm mưa buồn rụng lê thê.
Nghe như đổ lệ tái tê cõi lòng.
Đưa người về bến tĩnh không.
Nỗi niềm ly biệt theo bồng bềnh mây.

Gò Vắp, 2021

 

LẠNH BUỒN.

Lặng yên xóm mạc vào đêm.
Bóng chiều mờ nhạt bên thềm gạch rêu.
Đốm hồng từng giọt nhẹ hều.
Lóe lên ánh sáng như khêu bếp tàn.

Sa mù bến nước sang ngang.
Con đò neo lạnh dưới hàng liễu dương.
Dòng sông mờ ảo gió sương.
Trôi đưa bèo bọt về phương trời nào.

Chân trời rơi một vì sao.
Như rơi số phận người vào thinh không.
Giữa mùa giãn cách cộng đồng.
Trong thời Đại Dịch tỏa phong cõi người.

Núi rừng đâu mãi xanh tươi.
Con người lịm tắt nụ cười hồn nhiên.
Lẽ nào u uất muộn phiền.
Xóa tan ước vọng bình yên ở đời !

Trời cao buông giọt sương rơi.
Bốn phương tám hướng chơi vơi lạnh buồn.

 

NỖI ĐAU

Phố ngoài xóm chợ cách ly.
Công viên phong tỏa hoa quì dưới sương.
Bóng người thưa thớt trên đường.
Khẩu trang mặt nạ lạ thường, ai quen ?

Nhà bên khép cửa cài then.
Đôi lời hát nhỏ thầm chèn qua song.
Nhiều nơi giãn cách cộng đồng.
Ngại ngần Covid chơi rong ngang đời.

Delta biến thể khắp nơi.
Khăn tang hỏa táng khói trời như mây.
Mộ phần cát bụi phủ đầy.
Hồn xiêu phách lạc chốn này cõi kia.

Chỉ còn đôi tấm mộ bia.
Ghi tên khắc tuổi người chia ly người.
Lệ rơi tắt lịm nụ cười.
Lòng đau đâu thể theo mười phương buông.

Thảo Điền,2021

 

CHIỀU BUỒN

Chiều phai nắng lạnh dòng sông.
Con thuyền gác mái bềnh bồng nhẹ trôi.
Đàn chim về tổ ngang đồi.
Sao như tịnh lắng khúc nôi “niệm trầm”:

Đời người một khoảng trăm năm.
Mênh mông chỉ một chỗ nằm một mai.
Muôn mùa một giấc mơ phai.
Hương hoa một khắc buông ngoài nhân gian.

Vì đâu Covid vội sang.
Cho bao số phận tách ngang bến đời ?
Khăn tang hàng triệu về trời.
Còn bao thân xác cầm hơi từng ngày.

Chân trời mờ ảo bóng mây .
Nhà thôn phong tỏa, sương bay bốn bề.
Đò ngang giãn cách bến mê.
Bờ xa liễu rũ lê thê chiều buồn.

Cát Lái, 2021

 

LỜI NIỆM BUỒN

Nhà thờ buông thả giọt chuông.
Ngưới về cát bụi, phố phường lặng thinh.
Xa đưa tiếng mõ tụng kinh.
U trầm niệm tưởng bóng hình phiêu du.

Sương pha phả lạnh trời mù.
Hoa tàn hương nhạt giã từ đất xưa.
Mùa trôi ngày tháng nắng mưa.
Người đi dưới bóng bụi thừa chơi vơi.

Vô thường sinh tử ở đời.
Sao nay covid đùa chơi phận người.
Alpha kéo lệch môi cười.
Delta biến thể để mười phương đau.

Hà Nội lây nhiễm dịch Tàu.
Sài Thành phong tỏa một màu bi thương.
Lời kinh nhịp mõ niệm buồn.
Đưa người về cõi ngọn nguồn thiên thu.

Thảo Điền,2021

 

CUNG BẬC BUỒN

Ngưới về cát bụi thêm đông.
Bỏ buông phận bạc xuống dòng thời gian.
Thả trôi bao nỗi phũ phàng.
Bay qua thiên đỉnh địa đàng bể dâu.

Còn đây tang tóc u sầu.
Dịch dòng âm phủ vào bầu dương gian.
”Bầy đàn” theo dịch bạo tàn.
Ngăn nguồn sinh sống, nghèo nàn lây lan.

Dân Ngoài thất nghiệp về làng
Đói ăn ngủ muộn dặm ngàn gió sương.
Dân Trong trụ lại phố phường.
Dù nhà giãn cách, thiếu lương thực dùng.

Bao người lặng lẽ lâm chung.
Biệt ly, giọt lệ rơi cung bậc buồn.

Thảo Điền,2021

 

NỖI  ĐẮNG CAY

Im lìm hẻm nhỏ sớm mai.
Không ai qua lại, chẳng ai rao hàng.
Chỉ sương mờ bóng hành lang.
Đôi con chim sẻ nhẹ nhàng bay đi.

Xóm nghèo khép cửa thầm thì.
”Ở đâu ở đó”, cách ly tại nhà.
Nhìn chim thẳng cánh bay xa.
Sương mai dưới nắng hơi phà theo mây.

Sao đời lắm nỗi đắng cay.
Tang thương vì dịch, nát thây vì nghèo.
Số phần sợi chỉ mành treo.
Lương dân như thể bọt bèo trôi sông.

Chim trời vào cõi mênh mông.
Người nay quanh quẩn trong lồng nhà ngang.
Bốn phương Đại Dịch lan tràn.
Quê hương lâm cảnh tóc tang đau buồn.

Gò Vắp, 2021

 

ĐÊM MƯA LẠNH

Mưa đêm lành lạnh phố phường.
Vi vu tiếng gió hú buồn nơi xa.
Hẻm con cao thấp tầng nhà.
Vô tình che khuất bao la bầu trời.

Ngờ như vật đổi sao dời.
Thị trường nhộn nhịp đã rời phố quen.
Mưa bay mờ nhạt ánh đèn.
Âm u bóng tối cài then dòng đời.

Dưới mưa bùn đất rã rời.
Dân nghèo phận bạc bời bời xót đau.
Mưa buồn tuông giọt lệ trào.
Khi mùa covid lan mau mọi miền.

Lâm râm mưa rụng ngoài hiên.
Khe rêu đá cũ tịnh yên bên thềm.
Không người vắng lặng đường đêm.
Phố nhà phong tỏa buồn thêm cõi lòng.

Gò Vắp,2021

 

SỚM MAI BUỒN

Tịnh yên một sớm mai buồn.
Xa xôi văng vẳng tiếng chuông nhà thờ.
Hiên ngoài chim ngói bâng quơ
Để rơi tiếng hót xuống bờ cỏ xanh.

Vi vu gió thoảng âm thanh.
Chạm nhành liễu rũ cuối hành lang rêu.
Nghe như tiếng mõ nhịp đều.
Lời kinh tụng niệm, giọng thều thào run.

Dịch lây nhiễm khắp mọi vùng.
Tử vong nghèo đói muôn trùng khổ đau.
Người rời đất cũ nghẹn ngào.
Kẻ theo cát bụi lẫn vào thiên thu.

Lặng thầm nhang khói âm u.
Tại nhà kín cửa nơi khu phố phường.
Dân đen tủi phận lệ tuông.
Tiếng chuông nhịp mõ chia buồn cùng ai ?

Bến Cát,2021

 

TRẦM HƯƠNG.

Khói nhang hỏa táng nhẹ bay.
Đưa người rời khỏi bùn lầy nhân gian.
Nơi nao thiên lý địa đàng.
Còn đây bia đá nghĩa trang mộ phần.

Mưa trời thay lệ lương dân.
Thả trên cát bụi, trên thân phận buồn.
Lìa đời tâm tịnh bỏ buông.
Bờ mê bến lú suối nguồn đục trong.

Trăm năm sinh tử xuôi dòng.
Chưa cần chiếu đất, chưa mong màn trời.
Nhưng vì dịch nhiễm, qua đời.
Giã từ cõi tạm, chia phôi đường trần.

Tha phương lữ khách dừng chân.
Đâu hay nước mắt tự ngần ngại rơi.
Trầm hương theo gió chơi vơi.
Tiễn đưa hồn phách về trời phiêu du.

Gò Vắp, 2021

.

tranh của David  Robert
nguồn internet

 

CÕI TẠM

Đời như Cõi Tạm mê mờ.
Người qua ở trọ bến bờ tử sinh.
Kẻ theo cát bụi phiêu linh.
Giữa lòng vạn hữu mộng tình vấn vương.

Bờ mê Con Đỏ khóc buồn
Dân Đen bến giác thác nguồn bể dâu.
Tóc tơ trắng lụn mái đầu.
Xuân xanh mai một lưu cầu một mai.

Niệm thầm nhẹ bước tuyền đài.
Dù đời huyễn hoặc hình hài kiếp sau.
Dù cho covid dịch Tàu.
Lây lan khắp chốn một màu thê lương.

Dân nghèo ngụ lại quê hương.
Kẻ đi kiếm sống tha phương cuối trời.
Người rời cõi tạm qua đời.
Trầm hương nhang khói thay lời biệt ly.

Thảo Điền, 2021

 

SƯƠNG MÙ ĐẤT XƯA

Sương lam bảng lảng đường chiều.
Đoàn người nghèo khổ liêu xiêu vật vờ..
Dò theo bờ cỏ hoang sơ.
Mong về đất cũ lắc lơ xa vời.

Bao mùa lưu lạc chơi vơi.
Sa cơ lỡ độ, phận đời héo hon.
Bơ vơ giữa mất và còn.
Nương thân xứ lạ mỏi mòn nhớ quê.

Thăng trầm trong đục bộn bề.
Du cư sống tạm não nề tâm can.
Bao người từ biệt trần gian.
Bao người lâm cảnh gian nan khốn cùng.

Quê cha đất tổ chập chùng.
Trầm hương tưởng niệm, nghìn trùng xót xa.
Vì đâu cách trở quan hà.
Mịt mùng cõi tạm, phong ba đường trần.

 

RÊU PHONG ĐỀN CŨ

Sống trong lặng tĩnh đời thường.
Rêu xanh bám trụ chân tường đền xưa.
Nơi từng tịnh dưỡng diệu thừa.
Yên nhiên trước nắng gió mưa sương mờ.

Thân rêu đôi lúc lơ mơ.
Lá teo lí nhí phất phơ trong chiều.
Gốc gầy thiu thỉu đìu hiu.
Thầm mong mưa móc liu riu mái đền.

Hương pha nhụy phấn không tên.
Hoa chèn kẽ nứt đất nền rã riêng.
Cùng làn mây nước du miên.
Từ trời buông thả xuống hiên địa đàng.

Đền đài xưa cũ điêu tàn.
Thềm hoang cỏ dại, bụi loan cung đường.
Am mây trầm lắng khói sương.
Tĩnh trong tĩnh tại khe tường rêu phong.

 

BỂ KHỔ

Đời như bể khổ mênh mông.
Sóng to gió lớn, mưa dông bão bùng.
Thiên nhiên khắc nghiệt lạnh lùng.
Thiên tai hạn hán cháy rừng băng tan.

Sóng thần địa chấn hoang tàn.
Triều dâng sạt lở bãi ngang động đầm.
Nông dân ngư phủ buồn thầm.
Làng chài xóm ruộng thăng trầm bể dâu.

Trước bao thảm họa địa cầu.
An sinh nhân loại dãi dầu đau thương.
Chiến tranh chính trị thị trường.
Gây bao tang tóc máu xương hận thù.

Lần theo cát bụi âm u.
Cúm sâu dịch tể phiêu du lây truyền.
Tử vong thương tật ưu phiền.
Thứ dân tị nạn xa miền đất xưa.

Đa đoan tạo hóa trần thừa.
Niềm đau nỗi khổ như mưa lệ sầu.
Rơi đầy biển rộng sông sâu.
Luân hồi trầm tịch về đâu kiếp này ?

 

GIỌT LỆ MÂY HÀNG

Ngoài hiên rơi giọt sương khuya.
Lạnh buồn như thể bên kia nỗi niềm.
Rêu hoang cát bụi lặng im.
Đâu hay mưa móc trong tim đất trời.

Mây Hàng lờ lững chơi vơi.
Xót xa rừng núi cõi đời hanh hao.
Buông rơi nước mắt nghẹn ngào.
Như mưa phơ phất rì rào lưa thưa.

Như sương đôi giọt âm thừa.
Liu riu trên mái đình xưa mơ màng.
Sương hay giọt lệ dịu dàn
Vương mang từ áng Mây Hàng trời xa.

Khuya lơ mờ nhạt thềm hoa.
Tịnh yên thoáng bóng sương pha hương trầm.

MƠ MÀNG SÔNG NGÂN

Lưng trời lạc ánh sao rơi.
Ngờ như một phận người rời nhân gian.
Trăm năm đời tạm tuần hoàn.
Con đò duyên kiếp sang ngang ngại ngần.

Ngưu Lang Chức Nữ bâng khuâng.
Bên cầu Ô Thước sông Ngân, đôi bờ.
Mưa ngâu tháng bảy mộng mơ.
Trong màn mây nước mong chờ bên nhau.

Lìa trần về cõi ngàn sao.
Tình chung vẫn đượm sắc màu chia ly.
Mây Hàng một áng vân vi.
Ngân Hà nhấp nháy bờ mi sao trời.

Bàn chân người dẫm đường đời.
Đêm đen mắt ngóng sao dời đổi ngôi.
Nương thân cát bụi nổi trôi.
Nụ cười tiếng khóc ru nôi phong trần.

Mưa ngâu rơi lạnh sông Ngân.

 

ĐỜI LƯU NGUYỄN

Trăm năm duyên phận mỏi mòn.
Tình xanh lá thắm mất còn trong mơ.
Thuyền quyên bến mộng mê mờ.
Đào nguyên tiên nữ khách thơ hẹn hò.

Hẹn cùng chung một chuyến đò.
Cùng qua đất trọ nhóm lò lửa đêm.
Dù sương giá lạnh ngoài thềm.
Chung chăn trọn kiếp ấm êm lời nguyền.

Nhưng, nàng nhã nhạc non tiên.
Chàng lưu lạc cõi lâm tuyền trần gian.
Hai mùa xuân hạ trên ngàn.
Ba đời cát bụi phũ phàng giấc mơ.

Lạc loài Lưu Nguyễn thẫn thờ
Người xưa chốn cũ mịt mờ thinh không.

ĐỜI NGƯỜI TA.

Dòng đời chuyển dịch chập, mau.
Ngày tàn đêm xuống, trời cao đất dày.
Trăm năm tựa cuộc tỉnh say.
Người ta sinh tử họa may ảo huyền.

Mê mờ một mối nhân duyên.
Hoàng hoa lạc lối đào nguyên tuyền đài
Lần tìm đất trọ sinh nhai.
Cho dù đá nát vàng phai hoang tàn.

Bàn chân dẫm bước quan san.
Đôi tay hứng giọt trăng vàng mộng mơ.
Sông sâu nước lạnh đôi bờ.
Tình xanh lá thắm tóc tơ nhạt nhòa.

Trầm luân trong cõi ta bà.
Vui buồn còn mất chỉ qua một thời.
Vào đời, tiếng hát ru nôi.
Qua đời, giọt lệ buồn rơi bên mồ.

 

ĐỜI MỒ CÔI

Vào đời bao trẻ mồ côi.
Nằm trong góc khuất, bên nôi vệ đường.
Gió ru lời nguyện pha sương.
Hoà cùng tiếng khóc thoáng hương đầu đời.

Khác chi một hạt bụi rơi.
Bỏ quên giữa chợ, sân chơi tình trường.
Bơ vơ lưu lạc tha phương.
Biết đâu nguồn cội quê hương họ hàng.

Biết ai sanh đứa con hoang.
Biết ai nhặt trẻ bên đàng bỏ rơi.
Ăn mày chút phận bụi đời.
Cô đơn lặng lẽ không lời tự xưng.

Dưới trời nước lã người dưng.
Tấm thân bèo bọt gìữa chừng tử sinh.
Lương dân tội nghiệp thương tình.
Đôi khi kẻ ác cười khinh nặng lời.

Đành thôi, phận bạc mồ côi.

 

TUỔI ĐỜI

Dòng đời soi bóng thời gian.
Thôi nôi thơ dại mơ màng tuổi xanh.
Địa đàng dẫn bước lữ hành.
Gậy lê la nhịp âm thanh gót hài.

Tóc tơ mòn mỏi bạc phai.
Bờ mê bến mộng một mai mịt mù
Chuyện xưa tích cũ tầm vu.
Lời nguyền ý niệm thiên thu lặng thầm.

Hạnh hoa sương khói bụi lầm
Tình đời tan hợp thăng trầm tùy duyên
Đôi mùa tao ngộ non tiên.
Muôn mùa ly biệt một miền bể dâu.

Thoáng qua cửa sổ bóng câu.
Thanh xuân phút chốc bạc màu tóc mây.

 

NẾU CÒN

Nếu còn có một kiếp sau.
Giữa ngàn năm lẻ trong màu thời gian.
Xin làm con của xóm làng.
Hát ru đồng lúa chín vàng cho quê.

Nếu còn có một bến mê.
Sống ở đất cũ, chết về núi xưa.
Xin đời làm một hạt mưa.
Trong đôi bầu sữa thơm vừa môi con.

Nếu còn ta giữa mất còn.
Xin trời một bóng trăng tròn non xa.
Nếu còn có cõi ta bà.
Xin người một đóa mai hoa giữa đời.

.

tranh của Nikolay Luckashuk
nguồn internrt

 

THEO NHỊP MÙA

Nhịp mùa theo nhịp vần xoay.
Mưa rơi nắng hạn, gió mây sương mù.
Hanh hao tươi sáng âm u.
Xuân hồng hạ bạc, vàng thu đông hàn.

Nương theo chuyển dịch mùa màng.
Cỏ cây hoa lá lụi tàn hồi sinh.
Mầm chồi ấp ủ nguyên trinh.
Luân lưu mấy độ hương tình như nhiên.

Rừng hoang gió hú chim chuyền.
Đồng quê lúa mọng, vườn thiền tịnh âm.
Đời người ước khoảng trăm năm.
Thiên nhiên muôn thuở trầm ngâm theo mùa.

Không gian đâu chỉ nắng mưa.
Sóng gào bão táp, gió lùa bụi bay.
Ao tù giam hãm bùn lầy.
Ngó sen thầm niệm hương bay về trời.

Mùa đời nhịp gõ chơi vơi.

 

NƯỚC SÔNG MÂY TRỜI

Dòng sông mải miết khơi xa.
Bao mùa soi bóng cỏ hoa cây bờ.
In sâu đáy nước lặng lờ.
Trong hồn đá cuội ban sơ cội nguồn.

Từ trời mây nước mưa tuôn.
Suối khe ghềnh thác trôi buông từng dòng.
Mạch ngầm nuôi nấng con sông.
Lâm tuyền lắng đục khơi trong đầm đìa.

Nước rời bến nọ bờ kia.
Xuôi về biển cả, xa lìa núi non.
Rừng hoang cỏ dại héo hon.
Đồng không mông quạnh đá mòn ngóng trông.

Bãi dài sóng vỗ gió lồng.
Đưa hơi nước biển lên mông mênh trời.
Lang thang từng áng mây trôi.
Mưa mù rụng xuống cõi đời hanh hao.

Thiên nhiên đắp đổi hoa màu.
Nước ra bể rộng, mưa rào trên sông.

 

 

HẠT MƯA và DÒNG SÔNG

Bao tia nước khuất về xa.
Từ nguồn mưa móc bao la cõi trời.
Từ làn mây nước chơi vơi.
Cùng sương tích tụ, mưa rơi xuống đời.

Mưa mù mịt khắp núi đồi.
Nước tràn gành thác thầm trôi qua rừng.
Mạch ngầm lắng đọng nên bưng.
Ao chum ngày cạn, nước lưng đầm hồ.

Bảo bùng lũ quét sóng xô.
Mưa nguồn soi mở đôi bờ dòng sông.
Sông qua rừng thẳm non bồng.
Qua bao làng mạc, cánh đồng lúa non.

Đôi khi sông cạn đá mòn.
Bên bồi bên lở, mất còn đục trong.
Sông xuôi về biển mặn nồng.
Bóc hơi theo nắng phiêu bồng cùng mây.

Trầm luân theo bóng tháng ngày.
Trời cao trả hạt mưa mây cho đời.
Sông xưa đầy nước êm trôi.

 

HOA ĐỒNG CỎ NỘI

Hoa đồng cỏ nội mây trời.
Bao mùa hoang dại mơ đời hanh thông.

Hạn khô mông quạnh đồng không.
Đầm hồ lắng nước, suối sông cạn dòng.
Rừng tàn đất bụi non bồng.
Héo hon vườn tược, đắng lòng cỏ cây.

Trời xanh nuôi dưỡng áng mây.
Dung nhan hơi nước tràn đầy hạt mưa.
Sấm rền gió lộng âm thừa.
Lâm râm lác đác lưa thưa rì rào.

Từng làn mưa móc trên cao
Rơi rơi thánh thót ngọt ngào miên man.
Đất đai thấm ướt mùa màng.
Ruộng nương rẫy bái non ngàn tươi xanh.

Mưa mây buông nhịp âm thanh.
Cỏ hoa đồng nội long lanh giọt mùa.

 

MẤY MÙA HOA DẠI.

Hoa mùa chuyển nhựa hồng hoang,
như đời nhân quả tuần hoàn tử sinh,
như ngày khởi tự bình minh,
như đêm buông phút lặng thinh hôn hoàng.

Hạ thu mưa đổ lá vàng,
sầm, sim, huệ, cúc, hồng, xoan, tràm, muồng,
bằng lăng, dạ lý, quế hương
chờ cây thay lộc lạnh sương đông hàn.

Ngàn mai tự đón xuân sang,
anh đào, ngọc điểm, địa lan, sen đầm,
từng đàn én hạc xa xăm,
về ngang động diếc, đồi trâm, rừng dầu.

Bấc nồm ru ngọn sầu đâu,
lưu ly, thiên lý, phai mầu mơ xưa.
cây hoang cỏ dại bụi thừa
tiễn đưa từng cánh lưa thưa hoa tàn.

Hồn nhiên theo bước thời gian
lương duyên sương gió bên ngàn phôi pha.
Tình xanh lá thắm hương hoa
mấy mùa thơ mộng cũng nhòa nhạt thôi.

 

BÈO XANH LÁ ÚA 

Bèo xanh chở lá úa vàng
xuôi dòng kênh đước lang thang dưới trời.
Sông trôi, bèo dạt, hoa rơi.
Thân mềm, phận mỏng, mệnh đời phiêu linh.

Trầm luân mông muội sắc hình,
hoa tàn sen khuất vào sình lãng quên.
Bọt bèo rong ruổi lênh đênh
theo mùa nước nổi buồn tênh mọi đàng.

Lìa cành theo gió bạt ngàn,
”cuộc tình” lá thắm úa vàng ly tan,
với bao cát bụi mênh mang
bay đi “đắp mộ” tràng giang xa vời

Đâu ngờ trong cõi pha phôi
béo xanh lá úa cùng rời bến xưa,
nổi trôi dưới bóng nắng mưa,
bên nhau nương tựa qua mùa gió sương.

Kênh Vĩnh Tế,1969

 

THỦY MẶC
trên LÁ BÀNG

Ngoài mương, chiếc lá bàng rơi.
Như tranh thủy mặc gió trời chuyển sang.

Màu nền bức họa nâu vàng
In hình cây lạ nhánh tàn lục xanh.
Hoa chùm hồng nhạt cuối cành.
Sương mờ đôi hạt long lanh lệ trời.

Tưởng chừng mây nước pha phôi.
Mây bay về cõi xa xôi không lời.
Phân ly nước đọng mưa rơi,
Thả buông từng giọt xuống đời bể dâu.

Theo tranh sương gió bạc màu.
Lìa cành xa cội Lá đâu còn Bàng.
Chỉ còn lá úa mùa hoang,
Tả tơi rách nát bàng hoàng dưới mưa.

Tăng Nhơn Phú, 1965

 

ĐỜI LÁ .

Vào thu, lá úa vàng khô.
Lìa cành theo gió giang hồ rong chơi.
Dừng chân bên cỏ chân đồi.
Cây xưa rừng cũ bồi hồi nhớ mong.

Lá như bè nhỏ trên sông.
Cùng bèo trôi dạt bềnh bồng về xuôi.
Đâu hay bàng lát ngậm ngùi.
Nghiêng mình lay lắt, dừng lùi về sau.

Lá thu xanh đã bạc màu.
Như tờ lưu bút nét sầu biệt ly.
Trường giang, lớp bụi biên thùy.
Hè sang cuống lá xuân thì nhạt phai.

Thu phong đông giá u hoài.
Sương sa, lá ướt ứa dài giọt rơi.
Mùa màng lặng lẽ nổi trôi.
Cây già lá chết, đâm chồi lộc non.

Thiên nhiên luân chuyển mất còn.
Cỏ hoa tàn tạ, vuông tròn một mai.

 

LÁ RỪNG

Thu sang ru lá vàng bay.
Sương mù gió hú heo mây về trời.
Đồi non cỏ cú im hơi.
Theo dòng suối nhỏ lá trôi xa mờ.

Rừng hoang bám rể đôi bờ.
Lá bay bỏ lại cành trơ trụi buồn.
Lá già héo úa thả buông.
Tả tơi mụt nát bên nguồn gốc xưa.

Lá non nớt tự đong đưa.
Như ngơ ngác trước cây thưa lá dần.
Đâu hay trong cõi phong trần.
Chồi xanh búp nõn tự thân cỗi cằn.

Lá mùa đi ở đôi đằng.
Bay xa về đất giá băng ven trời.
Rơi nằm dưới cội luân hồi.
Rã tan thành bụi nuôi đời cỏ cây.

Lá rừng đâu nhớ tháng ngày.
Nương theo sương gió nước mây bụi đời.
Dù hoa bên lá thơm hơi.
Nhưng đời lá thắm vẫn rời tình xanh.

 

CHIẾC LÁ MÙA DỊCH

Ngoài hiên chiếc lá vàng rơi.
Chạm vào vách cũ, kẹt nơi khe tường.
Lá thầm nhìn xuống lề đường.
Rêu phong thềm gạch, bụi vương vĩa hè.

Hẻm dài lặng tĩnh vắng hoe.
Không ai qua lại đi về phố quen.
Cách ly, nhà cửa cài then.
Người như kẹt giữa ánh đèn âm u.

Gió chiều thu thổi vi vu.
Ru đưa chiếc lá bay vù xa khơi.
Lá đi bỏ lại bụi đời.
Lìa xa bóng dáng ma hời rình đêm.

Tử vong mùa dịch nhiều thêm.
”Ép không ép một” ép mềm xác thân.
Khắp nơi thấp thoáng tử thần.
Không tàn vì dịch, vì bần cùng thôi.

Lá nương theo áng mây trôi.
Dù vàng úa, vẫn về trời thênh thang.
Người chìm trong cảnh tóc tang.
Dù ly cách, vẫn lệ tràn thấm khăn.

 

TIẾNG TIÊU BUỒN

Lênh đênh xuồng nhỏ trên kênh,
ngày qua chưa hết, trăng lên cuối chiều.
chân trời xa vọng tiếng tiêu,
vi vu như thể sáo diều quê hương.

Âm rời từng nốt du dương,
nghe như tiếng nấc canh trường không tên
vô tình hay tự lãng quên,
đàn tranh sáo trúc buồn tênh giữa đời.

Kênh xuôi con nước về khơi,
sương mờ gợi nhớ lệ rơi giọt buồn.
dù mong phím thứ pha buông,
cho tâm an tịnh trước nguồn si mê.

Hoa trôi bèo dạt tư bề,
Tiếng tiêu hiu hắt, lòng tê tái sầu.

 

MỘT ĐỜI TRĂNG

Trăng Non tuổi mới một đêm.
Mù mờ đổ bóng xuống thềm đá xanh.
Vòng cung ánh bạc mong manh.
Dần lên mười bốn trăng thanh lưỡi liềm.

Tuổi trôi từng phút lặng im.
Mười lăm tròn trịa uy nghiêm trăng Rằm.
Bóng hình tối sáng dương âm.
Trăng Tròn sáng tỏa hương trầm hoa niên.

Soi lên hồ hải lâm tuyền.
Sông Ngân lưu bóng trăng huyền thoại xưa.
Hằng Nga lau giọt lệ thừa
Mây Hàng che mặt trăng mưa cuối trời.

Trăng khuya mờ ảo xa khơi.
Trăng treo mòn mỏi không lời biệt ly.
Nửa vầng trăng khuyết lở thì.
Yên nhiên trăng mọc, vân vi trăng tà.

Chưa ba mươi đã trăng Già.
Trăng tàn trăng rụng, trăng Ngà về đâu.
Tuần hoàn trong cuộc bể dâu.
Trăng Non lại mọc ngày đầu tháng sau.

Khuyết tròn, tròn khuyết trên cao.
Non Già cùng với ngàn sao sinh tồn.

 

TRĂNG SOI

Hồn nhiên tia sáng trăng đêm.
Len qua kẽ lá xuống thềm gạch rêu.

Ánh vàng lóng lánh pha đều.
Soi trên lớp bụi như khêu tro tàn.
Lẫn trong tăm tối mơ màng.
Biết bao sinh vật ẩn tàng đau thương.

Tia trăng đâu rõ giọt sương.
Nằm bên nhụy phấn thấm hương hoa tàn.
Âm thầm nguyệt quế dạ lan.
Hoa quì mơ giấc yên hàn lặng thinh.

Trăng treo đỉnh nốc thiên đình.
Chị Hằng chú Cuội thầm nhìn mây trôi.
Trăng soi rọi khắp núi đồi.
Đâu hay trăng gió ru nôi bụi lầm.

Phận duyên vạn hữu bao năm.
Lưu ly dưới bóng trăng rằm trăng lu.

 

TRĂNG TREO

Trăng treo lơ lửng tầng không.
Thả bay giọt sáng thong dong lưng trời
Mông lung mờ ảo chơi vơi.
Không gian tĩnh mạc, khung đời tịnh yên.

Lặng thinh phả xuống lâm tuyền.
Ánh trăng loáng bạc đôi miền nhân gian.
Soi đêm giấc điệp mơ màng.
Soi đời vạn hữu địa đàng ngủ mê.

Cung Hằng mây trắng lê thê.
Đôi khi trầm khuất bốn bề mặt trăng.
Đất trời tăm tối đôi đằng.
Trăng đâu soi thấu trầm thăng muộn phiền.

Sương sa phiêu phỏng rã riêng.
Pha mờ ánh nguyệt, ảo huyền trăng thâu.
Tuần hoàn luân chuyển bể dâu.
Trăng đâu treo mãi trên đầu thế nhân.

Định Quán,1964

 

TRĂNG HOA

Trăng thanh soi tỏ hoa xuân.
Đêm rằm thơ mộng, bâng khuâng vườn đời.
Giọt trăng huyền dịu nhẹ rơi.
Môi hoa nhuận thấm sắc trời như nhiên.

Trăng ngà hoa dại tầm duyên.
Gió sương mưa móc ước nguyền trăng hoa.
Xuân thu mấy độ trôi qua.
Từng đêm mòn mỏi trăng tà lặn đi.

Địa lan thiên lý lưu ly.
Tim hoa lắng nhịp chu kỳ trăng sao.
Hoa quì sen ngó trời cao.
Hương nhu trầm nhụy thắm màu nguyệt hoa.

Trăng non trăng lặn trăng già.
Hoa mơ hoa mộng trăng hoa một thời.
Mây mưa trăng gió pha phôi.
Khuyết tròn tàn nở luân hồi Hoa Trăng.

 

TRĂNG NƯỚC

Sông xanh lưu dấu mùa trăng
Lắng sâu đáy nước cung Hằng áng mây.
Trăng non trăng khuyết trăng đầy.
Nước trong nước đục nước xoay theo dòng.

Theo mùa trăng nước thong dong.
Nước tràn biển rộng, trăng lồng trời cao.
Sông Ngân hội tụ ngàn sao.
Mong chờ trăng mọc, trăng vào không gian.

Nước từ nguồn áng mây Hàng.
Làn mưa phiêu dạt mênh mang ngang đời.
Tràng giang hồ hải ngàn khơi.
Nước mang theo bóng trăng soi mơ màng.

Qua đêm khuya khoắt trăng tàn.
Dù chưa đầy tháng, tịnh an trăng già.
Người đời bến đổ chia xa.
Trầm luân nước biếc trăng ngà thủy chung.

 

BỐN MÙA NGÀY ĐÊM.

Bốn mùa xuân hạ thu đông.
Xuân xanh hạ nắng thu không đông hàn.
Mai lên đứng bóng chiều tàn.
Hoàng hôn vào tối, khuya sang đầu ngày.

Thời gian như thể tên bay.
Đời người sinh tử vần xoay luân hồi.
Bé thơ khóc nhịu bên nôi.
Khụ già chống gậy về trời lưu niên.

Đời như một giấc du miên.
Chập chờn thức ngủ, ảo huyền mộng mơ.
Vầng trăng lu tỏ mây mờ.
Gió ru cây cỏ bến bờ đục trong.

Đầu giêng năm mới xuân hồng.
Thiên thai vẫn một tấc lòng đào nguyên.
Niệm cùng vạn hữu mọi miền
Như nhiên an lạc theo nguyền ước xưa.

.

tranh của Atkinson Grimshaw
nguồn internet

 

LỚP CŨ TRƯỜNG XƯA.

Giã từ lớp cũ trường xưa.
Giã từ đất mẹ nắng mưa bao ngày.
Giã từ đường phượng hoa bay.
Hương nhu thơm thảo tóc mây một thời.

Tản cư lớp học lên đồi,
trong rừng Sao Cháy, bên trời núi non.
I tờ chữ viết bé con,
đưa tôi lần bước dặm mòn bút nghiên.

Năm tư, rời khỏi bưng biền.
Lớp qua Láng Đá rừng thiêng Dinh Thầy.
Lớp theo trâu cặp trâu bày.
Học hành giữa chốn cỏ cây ruộng vườn.

Sau thời phiêu bạt tha phương,
hồi hương dạy học nơi trường Bình Tuy.
Vinh Tân Quảng Đức La Gi
giúp tôi tịnh dưỡng đạo nghì cha ông.

Rồi khi thống nhất non sông.
Cấp 3 Trung học Phổ thông thay dòng.
Từ trường Nguyễn Huệ Bán công,
về hưu tôi lại buồn lòng xa quê.

 

TRƯỜNG TẢN CƯ

Về đây trong bóng thu mưa.
Bên rừng núi cũ, lưa thưa xóm nhà.
Ngôi trường như khuất vào xa.
Vách cây mái lá, nắng hoa rơi đầy.

Thầy xa cuối nẻo mây bay.
Lời xưa Thầy dạy còn đây trong lòng.
Vắng Thầy, trời đất mênh mông.
Bạn bè lớp cũ chìm trong tháng ngày.

Đồi xanh lau lách cỏ cây.
Thẳm sâu nỗi nhớ bóng ngày bé thơ.

 

LỚP MỤC ĐỒNG

Chăn trâu thả láng thả bưng
giúp nhau học chữ ven rừng bên sông,
ê a từng tiếng vỡ lòng,
giữa đồng mông quạnh tịnh không học trò.

Que than thay bút trời cho
làm bài tập viết trên mo cau rừng.
với con chữ đói, chữ sưng,
chữ gầy, chữ rách, chữ lừng lững no.

Đôi dòng chữ chạm trang mo,
ghi vài mơ ước ấm no sau này.
Trên lưng trâu cặp, trâu bầy,
mơ sao được sống tháng ngày thư sinh.

Hoa sen từ giữa bưng sình,
hương nhu thơm thoảng trước bình minh xanh.
Mục đồng học lóm loanh quanh,
thầm mong quê mẹ an lành một mai.

Tân Lý, 1966

 

TRUNG HỌC BÌNH TUY

Bao mùa lưu lạc chia ly,
tôi về Dốc Tỉnh Bình Tuy quê nhà.
Hàng dương liễu biếc thước tha.
Đôi nhành phượng vĩ nở hoa học đường.

Ngỡ như hương cũ còn vương.
Trường làng mái ngói, nền tường đá xanh.
Nhớ xưa mơ được học hành.
Nay cùng đồng nghiệp đồng hành đồng song.

Tha phương khốn khó long đong,
hồi hương sống lại thuở hồng hoa niên.
Thư sinh áo trắng hồn nhiên
giúp tôi ôn chuyện bút nghiên một thời.

Bao trang vở chép mộng đời
Đôi dòng phấn trắng kể lời tổ tông.
Thầm ghi lịch sử núi sông,
cùng nền văn hiến Lạc Hồng nghìn năm.

Bình Tuy trung học lặng thầm
đã từng gieo hạt ươm mầm trong tôi.

Bình Tuy, 1972

 

MỘT BUỔI HỌC TỐI

Trò xưa học dưới sao đêm.
Tưởng như còn đó bên thềm trăng non.
Ở đâu mười sáu trăng tròn.
Mùa thi vội đến, trăng còn chơi xa.

Ngại khi xế bóng trăng tà,
Những đêm thức với canh ba chong đèn.
Ngày đi kèm trẻ phố quen,
Đêm về nhóm lửa cài then học bài.

Người xưa, nay đâu còn ai.
Bên đời heo hút dấu hài rêu phong.
Một tôi ngồi giữa mênh mông,
Những trang sách mở theo dòng thời gian.

Câu văn chữ nghĩa ẩn tàng.
Từ nền văn hiến bốn ngàn năm dư.
Giúp tôi, một kẻ khờ ngu.
Lần tìm ra lẽ thực hư cõi đời.

 

ĐƯỜNG
qua ĐẤT TRỌ

Sương mù nhòa bóng hàng cây,
đường qua đất trọ ngập đầy cỏ hoa,
bên bờ rạch nước bến phà,
vài chòm lau sậy la đà hắt hiu.

Gió đưa xa tiếng sáo diều
còn đây xóm nhỏ quạnh hiu ngoại thành,
vườn cây luống cải rau xanh,
đồi nương ruộng cỏ nằm quanh ruộng mùa.

Cuối đường gần khóm hoa mua,
gác cây rung lắc mái khua âm buồn,
ngờ như gió thổi bụi tuông,
ru nhành xoan tím rơi buông hoa tàn.
bao ngày vườn cũ bỏ hoang,
nay mong giúp sức tôi an sách đèn.

Nơi này đâu biết ai quen,
đi về bạn với hoa sen dã quì,
đời người sum hợp phân ly,
buồn vui tôi chỉ thầm thì với tôi.

Rạch Chiếc,1962

 

NƠI TRỌ HỌC

Gác cây dưới tán hoa xoan,
nơi tôi trọ học ngổn ngang sách đèn.
Vì đời trôi nổi bao phen
thân như bèo dạt ao sen đầm lầy.

Chốn này hoa thoảng hương bay
từ bờ cúc dại, từ cây xoan già.
Cõi kia phố thị phồn hoa,
nhà hàng cửa hiệu quán ba vũ trường.

Hạ sang phượng thắm pha sương.
Em xưa từ giã sân trường lệ rơi.
Người đi kẻ ở bồi hồi.
Tuổi thơ hoa mộng một thời sang trang.

Tôi nơi gác cũ vườn hoang,
bạn cùng cây cỏ cùng trang sử vàng,
lời xưa nghĩa cũ mênh mang,
âm thầm suy niệm giữ an tâm mình.

Rạch Chiếc, 1962

 

ÂN NHÂN
của TÔI.

Ân nhân giúp đỡ đời tôi,
nay đà yên nghỉ chân trời viễn du.

Riêng tôi giữa cát bụi mù,
vẫn thầm ghi nhớ thiên thu ơn Người,
giúp tôi giữ được nụ cười,
dù bao gian khó ngược xuôi đường đời.

Dượng nuôi từ buổi thôi nôi,
khi Cha khuất bóng, mồ côi dại khờ,
dắt dìu từng bước lơ ngơ,
từ miền biển bạc vào bờ đồng xanh.

Thầy cô hướng dẫn học hành,
rời lưng trâu, đến tỉnh thành văn minh.
Vở lòng chữ nghĩa câu kinh.
Tâm an với phận thư sinh một thời.

Bạn thân kết nghĩa bạn đời
Bên nhau tìm đến khung trời bình yên.
Mùa đi buông bỏ muộn phiền.
Ơn xưa nghĩa cũ ước nguyền khắc ghi.

 

LÁ THƯ CŨ

Lá thư viết giữa chiều mưa.
Từ mùa phượng vĩ, làng xưa trên đồi.

Thư thăm người giúp đỡ tôi.
Bên bờ cát bụi nổi trôi dặm đường.
Âm thầm dưới bóng gió sương.
Lần tìm nơi trọ, tha phương ở đời.

Người đi biền biệt xa khơi.
Cùng bao kỷ niệm, không lời biệt ly.
Đâu ai tiếp nhận phong bì.
Trở về thư ngủ bao kỳ nắng mưa.

Nằm im dưới lớp bụi thừa.
Như ôm ấp nỗi niềm xưa vào hồn.

Alexandre-Louis Jacob


ĐẤT QUÊ

Cỏ bờ nương níu ta về
Bên nguồn xưa vọng lời thề nước non.
Sâu trong nỗi mất và còn.
Giọt hồng máu thấm vào hồn đất đai.

Sóng xanh vỗ mộng bãi dài.
Rừng thiêng ôm giấc hình hài anh em.
Mẹ ngồi ru võng trăng đêm.
Đồng xa bông lúa ru mềm hạt sương.

 

XUÔI DÒNG SÔNG DINH

Sông Dinh tháng sáu trôi mau.
Hạ tàn rừng cũ, thu vào xanh thêm.
Đôi bờ xanh biếc êm đềm.
Vòng qua Châu Thuỷ những đêm trăng vàng.

Khóm lau trắng buổi thu sang.
Hoa bằng lăng tím bên ngàn rơi rơi.
Nắng mai ánh nước xanh trời.
Khói chiều vương túp lá tời mộng mơ.

Sương khuya bảng lảng như tơ.
Ru hồn rừng núi truông hồ về xuôi.
Ru đời qua những buồn vui.
Những tình xanh, những ngậm ngùi chia ly.

Nước tràn đập Đá Dựng đi.
Dòng soi trúc biếc bóng phi lao dài.
Ven nà xanh liếp rau khoai.
Lối mòn qua những vườn mai xóm dừa.

Con đò nào bến sông xưa
Một chiều Tân Lý mẹ đưa ta về.
Sông bồi vòng một cung quê.
Một bờ phố thị theo đê cát vàng.

Cầu cong thay chuyến đò ngang.
Nối chợ Cá Biển với Làng Hoa xưa.
Một bờ mờ ảo đêm mưa.
Long lanh bóng đước, đong đưa lửa chài.

Bấc mùa thổi lạnh giêng hai.
Thuyền câu đậu Xóm Lưới dài Tân Long.
Suối nguồn về họp biển Đông.
Hòn Bà mãi nhớ Núi Ông bên trời.

Cửa sông khi lở khi bồi.
Dòng Dinh vẫn chảy muôn đời trong ta.

 

GIẾNG NGUỒN CHUNG

Cỏ non xanh mượt bốn bề
Tháng năm giục cánh cò về Bưng Ngang.
Lối Dinh không động hoa vàng.
Mưa nồm rơi nhẹ lá bàng cuối truông.

Bên kia hồn của hồi chuông.
Nghe rừng Thầy Thím thoáng buồn xa xăm.
Bể dâu tàn cuộc trăm năm.
Nhà thơ Ngu Í chỗ nằm còn đây.

Thực hư lắng xuống tháng ngày.
Khuyết tròn trăng một cõi này mộng mơ.
Sóng xô cát mặn vô bờ.
Bãi gom Nước Ngọt, bến chờ Nước Trong.

Về đây một giếng Nguồn Chung.
Quê hương rừng biển mặn nồng xưa sau.

 

LỜI CỦA BIỂN

Chưa từng vạn quyển thiên kinh
Chỉ nghe hoa cỏ lặng thinh chân trời.
Trong chiều Mẹ hát ru nôi.
Nỗi niềm xa khuất vào lời bể dâu.

Có không hồn của sắc màu
Niềm vui phong nhụy, nỗi sầu tàn phai.
Lời ru một cuộc đời dài
Chìm trong tịnh vắng của ngày tháng trôi.

Người về trước biển xa khơi
Bên bờ cát trắng, trên đồi dương xanh.
Xa đưa tiếng sóng cuối gành,
Tưởng như lời Mẹ ru quanh cõi này.

.

tranh của Koukei Kojima
nguồn internet

 

LÝ MINH
nghĩ về thơ Đoàn Thuận

Trên đường truy tim bản ngã, nhà thơ luôn chới với, hụt hẫng, cô đơn tưởng chừng không gì bù đắp nổi. Một hình ảnh người yêu đầu đời, một tà áo lụa bay trong nắng sớm chiều mưa, cho dù ” Hạt chưa huỷ thể hạt chưa sang mầm” và những gì thuộc quá khứ êm đềm: mái trường rêu phong, người thầy học cũ, sách ám bụi dày, xác ve rầu rĩ, cánh phương tàn rơi v..v..
Nơi đó,
Có người lầm lủi trong mưa
Nhặt dăm cánh phượng rơi thưa pương này. Hương mùa theo chiếc lá bay,             .
Phương kia cúi nhặt dấu giày rêu phong.

để rồi
Nốt trầm trong giọt mưa rơi.
Tan vào hạt mặn thành lời biển xanh.

Còn nữa, một khoé nhìn ấm áp của ai đó lúc đầu đông, một nụ cười thoáng qua bên đầu đường, góc phố, sân ga, bến đò, trên sông nước, một dáng dấp thẹn thùa bên hiên nhà ai, một câu chuyện ngắn ngủi nhưng tình cờ và vu vơ ở khăp mọi nơi. Để.
Đôi khi nghe mặn môi cười
Trong muôn lá rụng có lời hạnh hoa.
:
Dấu chân mùa đã lên rêu.
Bờ hoang vu đọng ít nhiều bóng hoa.                          

Tất cả những điều ấy, đều có thể làm cho nhà thơ xao xuyến, xúc động, bàng hoàng như mới gặp gỡ lần đầu. Do dó mà nhà thơ tự bắt buộc phải biết trầm tĩnh, trang nghiêm với con người và đất trời vũ trụ bao la.Có đôi khi nhà thơ còn xúc động bàng hoàng trước cái chết của tảo rong, đơn bào…huống chi là sinh mạng con người càng quí hiếm xiết bao. Rốt cuộc nhà thơ sẽ đem vào thơ những gì gây xúc động mà hắn ta – gặp gỡ như duyên nợ trên đường đi tới:
Khi mù sương phủ đêm khuya.
Bên bờ suối vắng bên kia phố phường
Ngựa về mỏi vó tha phương.
Một áng mây nổi một trường giang trôi.

Tuy nhiên trong cuộc tìm kiếm bản ngã, nhà thơ thường bị nổ tung : Phân mảnh đến thành cát bụi ! Thành hư vô ? Trong trường hợp chưa nổ tung, có người muốn nổi loạn, giông bão… có người muốn lên núi, lên tiên, ngối thiền, làm thầy tu, nhà ẩn dật, đi “tiếu ngạo giang hồ” v..v, tất cả xét về mặt tinh thần đều để xả bớt năng lượng tích luỹ – nên muốn làm gì cũng tốt bởi đó là hiện tượng của bản chất hiền hoà đáng yêu

Ở đây lại là bản sắc rất cần thiết cho mọi nhà thơ và hình như hầu hết các nhà thơ trượng phu Phương Tây-Phương Đông đều sẵn mang trongngười tư tưởng bẩ sinh như thế. Nhưng với Đoàn Thuận lại rặt một bản sắc Phương Đông hiền hoà:
Nơi nào còn một đào tiên.             
Một Đông Phương Sóc một miền lãng du                                    

Có hàn sỹ nhặt chiều tà
Khuất trong núi vắng lời ca thu vàng.

.…hoặc chui vào hang động lần theo dấu chân
quá khứ của tổ tiên loài người, và cũng đôi khi đi hia bảy dặm vào đáy sâu thẳm của tương lai, để nhìn tận mặt những gì còn tìm ẩn giấu kín đằng sau: Lớp lớp thời gian và tầng tầng không gian vô cùng bí hiểm. Nhưng sau cũng chỉ còn lại trên tay nhà thơ : Hai nửa mảnh tim vỡ đôi; một nửa mảnh tim vỡ đôi trao cho người mẹ, người vợ thuỷ chung hoặc người yêu dang dở…Còn một nửa mảnh tim vỡ đôi kia. nhà thơ giữ chặt trong một bàn tay,làm
tấm gương soi và tiếp tục lên đường truy tìm bản ngã.
“Tuổi thơ ngày tháng lui dần.
Phố quen lối phố ta ngần ngại ta”.

Tôi đã từng bắt gặp hầu hết nhà thơ mà tôi đã đọc từ lúc biết yêu thơ đều na ná giống nhau về hiện tượng về bản chất và cũng rất giống nhau trong nỗi buồn man mác vạn cổ sầu. Mặc dù mỗi nhà đều tự bắt buộc phải có bản sắc riêng, để tránh nhàm chán và điều ấy không dễ chút nào.Tâm hồn chân thật, thi pháp, kỹ thuật, từ ngữ, ngôn phong và không ít thứ khác nữa làm nên lên bản sắc cho mỗi nhà thơ.

Thế nhưng trong các thứ linh tinh lang tang ấy mà hội đủ, chỉ để, thiếu tấm lòng yêu thương chân thật va sôi sụt là hỏng bét. Vâng,chỉ có tấm lòng.
Trong chiều mẹ hát bên nôi         .
Nỗi niềm ru khuất vào lời bễ dâu

Và: Người về trước biên xa khơi .
Bên bờ cát trắng và đồi dương xanh.          .
Xa đưa tiềng sóng cuối gành                  .
Ngỡ như lòi mẹ ru quanh cõi này.          .

….Đường Về, Dưới Mưa là đẹp nhất Lửa Đầu Non.Tập thơ với một nội dung nhân hậu, hình thức mới, một tài tình – một tấm lòng chân thật gợi mở đến nao lòng. Tấm lòng được tán mịn mượt mà nhuyễn rắc từng con chữ thơ của riêng anh.Thật không ngờ anh lại dấn thân say mê mãnh liệt đến thế. Mặc dù tôi vẫn tin luôn còn có những nhà thơ dám bức phá vượt thân phận bắt gặp bản ngã với một tình yêu tha nhân vô hạn. Và cũng quyết tâm vượt bờ mê,bến lú, đặng mà, dám ném luôn một nửa mãnh tim bản năng xông lên Vườn Thơ hái đầy hai tay vô vàn đoá Tinh Hoa – mang về Hôm Nay, hiến dâng cho Quê Nhà của nhà thơ, cho Mẹ hiền, người vợ thuỷ chung, người yêu dang dở, người thân, bạn bè và tất cả những ai yêu thơ .

LỲ MINH


TRẦN CÁT TƯỜNG                                                               

Nhận định về
LỤC BÁT ĐOÀN THUẬN                                                         
               
         Ngoài thể Đường luật lâu đời theo dòng văn chương Việt-Hán, hay thể Tự Do thoát thai từ thơ ca Tây Phương trong phong trào Thơ Mới và thể Haiku của Nhật Bản, thơ Đoàn Thuận phần lớn  được viết theo thể Lục Bát thuần Việt.                      
Lục Bát Đoàn Thuận có ba dạng:                                         
        + Lục Bát Trừơng Thiên                              
        + Luc Bát Tứ Tuyệt.                            
        +  Lục Bát Tam Cú.

     1.Lục Bát Trường Thiên gồm có ba cặp lục bát tức sáu dòng thơ trở lên. Lửa đầu non, Trường ca La Gi, truyện thơ Mây Mưa được viết theo thể dạng này. Thơ tiếng nước ngoài cũng được ông dịch sang lục bát như tập Đường Thi và Thơ thiền Vương Duy. .
      
     2. Lục Bát Tứ Tuyệt chỉ có hai cặp lục bát trong bốn dòng thơ. Một bài  Lục Bát Tứ Tuyệt thường bày tỏ dứt điểm một ý chính. Mở đầu tập Lời Chiều, ông viết:                          Bốn câu lục bát xa xôi.
gửi Mẹ khúc hát một thời ru con.
gửi vầng trăng phía sau non.
lá dương liễu rụng lối mòn về Em.
“Bốn câu lục bát” ghi trọn nỗi nhớ quê của một đứa con lưu lạc “xa xôi”. Trong cõi nhớ ấy, có Mẹ “ru con”, có Em dạo quanh con đường “lá dương liễu rụng” đưới vầng trăng quê hương. “Bốn câu lục bát” như “khúc hát một thời”, như “lối mòn” đi về trong ký ức. Nỗi nhớ dịu êm một thoáng buồn.

       3.Lục Bát Tam Cú (Lục Bát ba câu) gồm 20 âm tiết phân trên 3 dòng 6/8/6, ghi lại một ý chính. Tựa của tập thơ Tạ Ơn Đời ghi: .             
Tạ ơn trời đất núi sông,                                  
cho ta xuôi ngược chơi rong một thời,
tạ ơn Mẹ, tạ ơn đời.                                                       
   
       Một bài tam cú có thể có nhiều khổ để lưu lại nhiều ý liên kết nhưng chữ thứ 6 trong câu cuối của khổ một 1 phải hiệp vận với chữ thứ 6 trong câu đầu của khổ 2. Khổ 1 trong “Một trang viết” không ghi đầy đủ các ý nên cần đến khổ 2 như dưới dây.                             .
1. Đôi dòng lục bát ba câu                           
sao gom hết được mối sầu nhân gian
Sách xưa mối mọt nhấm vàng
2. Rách nhầu giấy dó tan hoang.
Án thư nghiên bút mênh mang gió lùa.
Trời chờ phác thảo đêm mưa.
Chữ “vàng” hiệp với chữ “hoang” theo vần “ang”. Cứ như thế nếu có khổ 3. Đây chính là sự khác biệt giữa Luc Bát Tam Cú của Đoàn Thuận và Lục Bát Ba Câu của tác giả khác.

      Thảo Điền, 2010.                                 .                                              
      TRẦN CÁT TƯỜNG

.

.

.

SÔNG DINH
Cát Sỹ ký họa 1972

.

.

.
ĐOÀN THUẬN

Tên thật là Trần văn Thuận, tự Cát Sỹ.
Sinh năm 1943 tại  Lagi,  Binh Thuận.
Giáo viên nghỉ hưu tại Thảo Điền,Tp HCM
.[Nguyên hiệu trưởng Trường PTTH Nguyễn Huệ, La Gi

TRANG VIẾT
Đoàn Thuận

Thơ Tự do::
+   Mùa bấc biển. [nxb Văn nghệ Tp.HCM,1994]
+   La Gi ngàn xanh [nxb Trẻ 2001[
+   Lửa đêm mưa.  [nxb Trẻ, 1998
+   Khoảng lặng của hoa. [ nxb Trẻ, 2001] 
+   Tượng. [nxb Trẻ, 2002]            
*    Đời sậy  [nxb Trẻ 2003]
+   Sắc phượng. [Hội VHNT Bình Thuận,2006 ]
+   Rong chơi cùng cát bụi. [nxb Văn Học, 2012]
+   Mái xưa  [nxb Văn học,2013]  
+   Dưới hoa [nxb Văn Học 2013]
+   Sài Gòn và tôi. [ in vi tính
*   Mùa trọ học  [in vi tính]
+   Búp sen (thơ thiếu nhi) [in vi tính]

Lục bát:]
+   Lời chiều.(lục bát tứ tuyệt)  [nxb Trẻ, 1996]]
+   Lửa đầu non. (lục bát trường thiên)  [nxb Trẻ, 1999]
+  Tạ ơn đời (lục bát tam cú)  [nxb Văn học 2013
+   Đường Thi  ( thơ dịch)  [nxb Văn Học, 2012]
+  Thơ thiền Vương Duy (thơ dịch)  [nxb  Thời Đại,,2014]
+  Mây mưa  (truyện thơ) [ in vi tính]  

Thơ Haiku:
+   Mùa thạch thảo [nxb Văn Học, 2013]
+   Giọt mùa  (thư pháp) [ in vi tính]    

Thơ Đường Luật: +  Dấu xưa  [in vi tính]   

Thơ Trào phúng:
+ Đất và Người  [ nxb Thanh Niên, 2013]
+  Những điều nghe thấy[ in vi tính] 
+ Tiếng dội từ đất  [ in vi tính ]          
+ Nghe thấy và nghĩ [ vi tính ]          
+  Họa hủy diệt  [in vi tính]

 

LỬA ĐẦU NON
thơ

ĐOÀN THUẬN
___________________________________

NHÀ XUẤT BẢN TRẺ
161B Lý Chính Thắng – Quận 3 –Tp Hồ Chí Minh

Chịu trách nhiệm xuất bản :   LÊ HOÀNG
Biên tập :                                PHẠM Sỹ SÁU
Lời bình:                                 LÝ MINH
Trình bày                                TRẦN CÁT TƯỜNG
Sửa bản in                              NGUYỄN LỤC

_________________________________________

In lần 1 : 300 cuốn khổ 14x20cm,
In tại XN in Gia Định,90 Nơ Trang Long.,Quận Bình Thạnh,Tp HCM
Số Đăng ký Kế hoạch Xuất bản 762/130 do CXB cấp ngày 23.8.1999
và giấy Trích Ngang KHXB số 772/99.
In xong và nộp lưu chiểu tháng  10 năm 1999

_______________________________________________

In lần 2
*  Chế bản : TRẦN CÁT TƯỜNG
*  điều chỉnh một số bài cùng chủ đề, từ tập thơ đã xuất bản
*  tranh bìa và tranh phụ bản trích từ internet
*  in bằng vi tính, số lượng hạn chế.
.